Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 179 : Không cần nhận hư danh

Ngày đăng: 16:29 27/05/20


Editor: Nguyetmai



Điện thoại bên phía Hoắc Thiệu Hằng vang lên rất lâu cũng không có ai trả lời.



Cố Niệm Chi không bỏ máy xuống như thường lệ, mà gửi một tin nhắn cho anh: "Chú Hoắc, cháu là Niệm Chi. Hôm qua cháu tổ chức sinh nhật tuổi mười tám rồi, hôm qua chú có đến không?"



Sau khi nhắn tin, Cố Niệm Chi đi vào phòng tắm để tắm.



Hôm qua ở nhà của Hà Chi Sơ cô chưa tắm, mà chỉ lau nước mưa trên tóc và rửa chân thôi.



Tắt vòi sen, cô sấy khô tóc rồi nằm xuống ngủ thiếp đi.



Ngày hôm sau, Cố Niệm Chi đã hoàn toàn bình phục, dậy sớm để đến Ủy ban Ngân sách của Quốc hội làm việc.



Giờ nghỉ trưa, cô đến Ủy ban Tự do thông hành Hàng hải của Quốc hội để gặp anh Hoàng thì mới biết anh ta xin nghỉ ốm!



Cố Niệm Chi không nói nên lời, bản thân là người trực tiếp đối đầu với cướp biển không xin nghỉ ốm thì thôi, Hoàng sư huynh lại xin nghỉ ốm...



Cô gọi điện thoại cho anh ta: "Anh Hoàng, anh sao vậy? Em nghe nói anh bị ốm à?"



Anh Hoàng đang quấn chăn ngủ trong căn hộ, nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, liền nhấc điện thoại lên nghe, uể oải khẽ nói: "Niệm Chi à? Anh thế này đều là vì em đấy. Em có biết là vì muốn chúc mừng sinh nhật em, mà anh suýt chút nữa mất mạng không!"



Nhớ đến chiếc ca nô đã bị đổi người, Cố Niệm Chi hơi ngạc nhiên hỏi: "... Anh sao rồi? Em nghe Giáo sư Hà nói rằng mọi người vẫn ổn mà?"



"Cơ thể thì vẫn ổn, nhưng tinh thần thì vô cùng sợ hãi." Lớn đến từng này tuổi rồi, nhưng anh Hoàng chưa từng gặp phải những chuyện mạo hiểm ly kỳ như này bao giờ. Bị vài người đàn ông da đen thân hình lực lưỡng chĩa súng vào đầu, anh ta sợ hãi đến đái ra quần...



"... Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe đi." Cố Niệm Chi đành an ủi anh ta: "Nếu không thì anh nói hết mọi việc cho em nghe thử xem… Biết đâu anh nói ra rồi tâm trạng sẽ tốt hơn."



Advertisement / Quảng cáo



Anh Hoàng cũng đang muốn nói hết cho người khác nghe nên vội vàng nói: "Đến bây giờ anh cũng không biết là có chuyện gì nữa! Nói là đi du thuyền, kết quả là bọn anh lại bị hai chiếc xe tải kia kéo vào một căn phòng trống trói lại. Suốt cả một buổi chiều, anh còn cho rằng bản thân không thể sống được nữa ấy, nhớ vợ con gia đình đến sắp phát điên luôn!"



"Anh Hoàng à, không sao rồi, không sao rồi, nhất định Giáo sư Hà sẽ không để anh phải chịu đựng vô ích đâu." Trong lòng Cố Niệm Chi thoáng nảy ra một suy nghĩ, bèn hỏi: "Nhưng chiếc xe kia, không phải do trợ giảng Ôn sắp xếp sao? Bao gồm cả ca nô nữa..."



"Là cô ta đấy, nhưng cô ta cũng đâu thể đảm bảo rằng sẽ không gặp phải cướp chứ." Hoàng sư huynh giải thích: "Barbados vốn là một quốc gia nhỏ, trị an bình thường, tự dưng có toán cướp biển lớn như vậy, họ cũng hết cách. Về sau Giáo sư Hà tìm người đến, cảnh sát Barbados đã giải cứu bọn anh." Nói xong, anh ta lại kêu khóc thảm thiết, "Nhưng anh vẫn còn rất sợ! Đến bây giờ anh vẫn không thể ngủ như bình thường được, vừa nhắm mắt lại đã cảm thấy đầu súng lạnh lẽo vẫn đang chỉ vào đầu mình!"



Cố Niệm Chi an ủi anh ta một chút, khéo léo gài anh ta để hỏi thêm mấy câu rồi mới cúp điện thoại: "Hoàng sư huynh, anh nghỉ ngơi cho tốt, đến tối về nhà, em sẽ mang đồ ăn ngon cho anh nhé."



Cả ngày hôm nay, Cố Niệm Chi đều suy nghĩ về việc những tên cướp biển, cô rất muốn biết rốt cuộc ai là thủ phạm đứng đằng sau.



Nếu đó là Ôn Thủ Ức thì tại sao cô ta lại muốn mình phải chết?



Nếu không phải cô ta, vậy thì đó là ai? Có mục đích gì?



Nhưng cô suy nghĩ cả ngày trời vẫn cảm thấy có quá ít manh mối, ngoài việc cảm thấy rằng Ôn Thủ Ức là người đáng ngờ nhất, về cơ bản vẫn không nghĩ ra ai khác.
Cô nói: "Em biết đối phương gây án ở trên biển, bắt giữ con tin ở Barbados, thực sự rất khó để tra ra. Nhưng chúng đã phá hủy du thuyền của Giáo sư Hà, tổn thất lớn như vậy, thầy không muốn tìm kẻ đứng đằng sau đòi bồi thường sao? Bọn chúng chi ra mười triệu đô la Mỹ mua mạng bọn em đấy, chứng tỏ kẻ đứng đằng sau rất giàu có."



Tâm trạng của Hà Chi Sơ bị phá hỏng hoàn toàn chỉ bởi câu nói "Tất nhiên là không" của Cố Niệm Chi. Anh ta rất muốn cười lạnh một cái, nhưng lại ra sức kìm xuống, lạnh lùng nói: "Chỉ là một chiếc du thuyền thôi mà, không đáng để tôi bận tâm. Hơn nữa chiếc du thuyền đó là dành tặng cho em, em còn không so đo thì tôi so đo làm gì?"



"Hả? Cho em á?" Cố Niệm Chi ngạc nhiên ngẩng đầu khỏi gối: "Chiếc du thuyền đó thực sự để tặng em sao?"



"Tất nhiên rồi, em không nhìn thấy những chữ được viết trên du thuyền à?" Hà Chi Sơ nói với giọng không hài lòng: "Hay là Ôn Thủ Ức không làm theo những gì tôi nói?"



"À, không phải không phải, em đã thấy những dòng chữ đó rồi, nhưng em lại tưởng Giáo sư Hà chỉ vì khách sáo..." Cố Niệm Chi cười mỉa, dẫu sao cũng chỉ là chữ được sơn vẽ lên thôi, nháy mắt là có thể sửa đổi được mà.



Nếu đúng du thuyền là của cô, ừm, thì cũng phải lấy bằng chứng xác thực ra chứng minh chứ. Chẳng hạn như trên giấy chứng nhận của du thuyền có viết tên cô hay không chẳng hạn...



Advertisement / Quảng cáo



Không có hợp đồng, chỉ là sơn vẽ mấy chữ trên du thuyền rồi nói là của cô thì thôi xin lỗi nhé. Cô không phải là một cô gái không biết gì về luật pháp, nên cái hư danh này cô không thể nhận được.



"... Tôi nói của em thì là của em, đương nhiên, bây giờ nói thì cũng không có ý nghĩa gì." Hà Chi Sơ không muốn vướng vào vấn đề này nữa. Dù sao du thuyền cũng đã chìm, nhiều lắm cũng chỉ có thể tìm công ty bảo hiểm đến để nhận phí bảo hiểm thôi.



Cố Niệm Chi day trán, lắc đầu kiên quyết phản đối cách nói của Hà Chi Sơ: "Giáo sư Hà, không phải của em là không phải của em. Thầy không thể nói một câu là của em, rồi đẩy món quà lớn như vậy cho em được, em nhận không nổi."



"Ý em nói là tôi đang trêu đùa em à?" Bây giờ Hà Chi Sơ mới hiểu ra ý Cố Niệm Chi muốn nói: "Tôi đã lừa em bao giờ chưa?"



Anh ta nổi giận đi về phòng làm việc của mình, lấy các giấy tờ pháp lý của du thuyền từ trong máy tính ra, bao gồm cả hóa đơn và giấy chứng nhận quyền sở hữu của du thuyền nữa.



Có điều, khi vừa lấy ra, anh ta lại không còn gì để nói nữa.



Tên trên hợp đồng này là Hà Chi Sơ anh, không phải là Cố Niệm Chi.



Cũng có nghĩa là, Cố Niệm Chi không hề sai, cô không muốn mang hư danh.



Chiếc du thuyền này, chẳng qua chỉ là sơn tên của cô lên mà thôi.



Hà Chi Sơ không thể chịu đựng được, cúp ngang điện thoại, lật đổ chiếc bàn làm việc, rồi lập tức gọi điện thoại cho Ôn Thủ Ức đang dưỡng thương ở Boston.



"Ôn Thủ Ức! Tôi đã bảo cô sang tên du thuyền cho Niệm Chi, cô lại nói một đằng làm một nẻo là sao?" Nếu bây giờ Ôn Thủ Ức đứng trước mặt Hà Chi Sơ, thì cô ta đã bị anh ta bóp chết rồi.



Trong lòng Ôn Thủ Ức chợt giật thót một cái, cô ta không hiểu vì lý do gì mà một cái du thuyền đã bị chìm lại vẫn có người đi quan tâm đến tên trên chứng nhận sở hữu của nó…



"Giáo sư Hà, chuyện là thế này, Niệm Chi không phải người Mỹ, muốn chuyển du thuyền sang cho cô ấy thì thủ tục rất phức tạp. Tôi vẫn đang chờ điều tra lý lịch của cô ấy, cho nên..." Ôn Thủ Ức mỉm cười dịu dàng: "Giáo sư Hà, bây giờ du thuyền đã không còn nữa, anh vẫn muốn chuyển nó cho cô ấy sao? Nếu anh muốn, tôi có thể giục công ty đang thực hiện kiểm tra lý lịch hoàn thành sớm."



"Không cần nữa. Tôi sẽ mua cho cô ấy món quà sinh nhật khác." Giọng Hà Chi Sơ thậm chí còn lạnh lùng hơn cả băng đá nghìn năm: "Sau khi vết thương của cô lành lại, thì cũng không cần tới làm trợ giảng cho tôi đâu. Tôi sẽ nói rõ với người nhà, cô không cần ở cạnh tôi nữa."



Ôn Thủ Ức nhắm chặt mắt, hai tay run rẩy, nhưng không cãi lại, mà nhẹ nhàng trả lời: "Vâng, tôi nghe anh, Giáo sư Hà." Sau khi cúp điện thoại, cô ta ngả người về sau, ngã xuống giường, lật người úp mặt vào gối, che đi âm thanh nghẹn ngào thổn thức