Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 182 : Cắt đứt quan hệ với anh ta

Ngày đăng: 16:29 27/05/20


Translator: Nguyetmai



Khương Hồng Trà quay lại, khẽ nhíu mày hỏi: "Cô hỏi số điện thoại của tôi làm gì?"



"Để nghiệm chứng thân phận." Cố Niệm Chi cười như không cười nói, "Cô nói cô là Khương Hồng Trà, nhưng tôi không biết Khương Hồng Trà, cũng nên chứng minh một chút chứ hả? Cô cũng hiểu mà."



"Cô cho rằng tôi là kẻ giả mạo sao?"



Khương Hồng Trà cạn lời nhìn lên trời rồi nói ra một dãy số.



Cố Niệm Chi nhập vào điện thoại di động của mình.



Gần như chỉ trong nháy mắt, điện thoại của Khương Hồng Trà liền đổ chuông.



Cố Niệm Chi cười đến cong cong khóe mắt, "Đúng là số điện thoại của cô Khương thật nhỉ!"



Khương Hồng Trà cảm thấy nụ cười của cô thật sự rất chướng mắt, không nhịn được bèn lấy chiếc vòng cổ VCA có mười bông hoa cô ta chuẩn bị từ trước từ trong túi Hermes bạch kim ra, "Đây là quà sinh nhật Hạ Văn đã chuẩn bị cho cô. Đúng hôm sinh nhật mười tám tuổi của cô thì tôi bị bệnh, Hạ Văn phải ở viện cùng với tôi cho nên không thể tới được. Hy vọng cô có thể tha thứ cho chúng tôi."



Dù Cố Niệm Chi có không bận tâm đến mấy thì lúc này cũng cảm thấy mặt mình nóng rát. Cô đẩy tay Khương Hồng Trà ra, "Không cần. Cô không cần phải tiếp tục kích tôi, vô dụng thôi."



"Vô dụng thật sao?" Thấy cuối cùng Cố Niệm Chi cũng thay đổi sắc mặt, tâm trạng của Khương Hồng Trà vô cùng thoải mái. Cô ta mỉm cười mở nắp hộp ra, "Cô xem qua một chút đi, có phải cùng một kiểu với cái dây chuyền có năm bông hoa lần trước không? À phải rồi, dây chuyền đó cũng là hoa hồng, cũng chính tôi đã chọn cho cô đấy. Đương nhiên, là do Hạ Văn trả tiền."



Mặt Cố Niệm Chi lạnh te không cảm xúc, khẽ gật đầu, "Giờ thì biết rồi, còn có chuyện gì không?"



Lúc đầu cô còn bán tín bán nghi về Khương Hồng Trà, nhưng bây giờ thấy Khương Hồng Trà lấy ra chiếc vòng VCA mười bông hoa này thì ít nhất cô cũng đã tin bảy phần.



Nhưng cô không muốn để cho Khương Hồng Trà đắc ý, cho nên không có biểu hiện gì đặc biệt.



Khương Hồng Trà tiếc nuối lắc đầu, "Đương nhiên còn có chuyện khác nữa…" Cô ta đặt tay lên bụng mình, cụp mắt xuống nhìn một chút, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười xinh đẹp với cô, "Nhưng hiện giờ tôi cảm thấy không cần phải nói nữa. Nếu cô đã không yêu anh ấy, vậy thì cũng đừng đeo bám anh ấy nữa."



Advertisement / Quảng cáo



"Tôi đeo bám anh ta ư?" Cố Niệm Chi kinh ngạc hỏi lại, "Tôi đeo bám anh ta lúc nào thế? Cô cũng đã nói, tôi không phải là bạn gái anh ta, anh ta có quyền theo đuổi và lên giường với người khác. Cô cũng đã ở cùng với anh ta rồi, giờ lại còn trách tôi đeo bám anh ta ư? Đừng có hai lời hai mặt một cách trầm trọng như vậy chứ."



Khương Hồng Trà bị Cố Niệm Chi chặn họng đến đỏ bừng mặt mũi, vẫn cố bới lông tìm vết, nói: "Cô không yêu anh ấy, lại muốn anh ấy chờ cô, chẳng lẽ không phải là đeo bám anh ấy đó ư?"



Lông mày Cố Niệm Chi nhíu lại, "Nực cười thật đấy, các người ai cũng nói tôi không yêu anh ta, các người đâu phải là tôi, làm sao biết được tôi không yêu anh ta?"



Cô từng bị Mai Hạ Văn làm cho cảm động. Lúc còn ở trong trường, Mai Hạ Văn rất chăm sóc, quan tâm cô, sau khi tốt nghiệp vẫn theo đuổi không bỏ. Còn cả khi cô tới Mỹ, đánh nhau với Tân Hạnh Cao bị thương, nhưng lại bị Hà Chi Sơ đuổi ra khỏi khu biệt thự ở Boston, phải đi bộ đến nỗi bàn chân rộp lên nữa, cũng chính Mai Hạ Văn đã xuất hiện trước mặt cô, cõng cô về tận nhà trọ.



Nhiều lần cảm động như thế gộp lại mới khiến cô đồng ý cho anh ta cái hẹn nửa năm.



Cô rất cố gắng muốn thử xem có thể cùng Mai Hạ Văn bồi dưỡng được tình cảm hay không?



Nhưng trước đây thì có Ngải Duy Nam, sau này lại tới Khương Hồng Trà, tất cả đều nói căn bản là cô không hề yêu Mai Hạ Văn.



Thế nào mới là yêu?



Cố Niệm Chi thật sự cảm thấy mơ hồ.
"Được chứ sao không. Ôi chao, cô bé thiên tài của chúng ta mà cũng cần học cả đêm à, em muốn người khác sống thế nào nữa hả?" Triệu Lương Trạch cười ha ha, bóc cho cô một quả trứng luộc để vào trong bát, "Sắp tới Giáng Sinh rồi, chúng ta về nhà chứ nhỉ?"



"Vâng." Cố Niệm Chi cúi thấp đầu húp cháo, "Ở đây được nghỉ từ ngay đêm trước Giáng Sinh rồi, chúng ta có thể rời khỏi nước Mỹ trước một ngày."



Cũng có nghĩa là ngày 23 tháng 12 họ sẽ rời khỏi nước Mỹ, tới ngày 24 tháng 12 là có thể về tới Đế quốc Hoa Hạ.



Nửa năm thực tập này của cô coi như đã kết thúc.



Hà Chi Sơ đã quay lại đại học B ở Thủ đô của Đế Quốc, chuẩn bị một số công việc cho khai giảng học kỳ sau. Anh ta cũng đã mua vé máy bay về nước cho cô và anh Hoàng rồi.



Vé máy bay của Cố Niệm Chi là về thành phố C, còn của anh Hoàng là về Đế đô, không cùng chung một đường.



"Tốt quá đi mất, cuối cùng cũng được về. Anh ăn mấy thứ đồ ăn kia đến hỏng hết cả khẩu vị rồi."



Triệu Lương Trạch lắc đầu, ngâm nga một bài hát, vui sướng thu dọn bát đĩa.



Advertisement / Quảng cáo



Cố Niệm Chi lần chần trong chốc lát rồi hỏi, "Anh Tiểu Trạch này, Hoắc thiếu đi chấp hành nhiệm vụ về chưa?"



"Vẫn chưa." Triệu Lương Trạch vừa rửa bát vừa lắc đầu, "Anh và Đại Hùng đều không liên lạc được với anh ấy, nhưng nghe nói cũng sắp rồi. Nếu là hai tháng thì tầm ngày 17, 18 gì đó anh ấy sẽ về thôi."



Cố Niệm Chi thở phào một hơi, nhưng hơi tiếp theo lại nghẹn cứng trong lồng ngực.



Cô lặng lẽ đeo balo của mình lên, rời khỏi nhà trọ, đi về phía đồi Capitol.



Khi ở trên đường, cô gọi điện cho Mai Hạ Văn.



"Niệm Chi à?! Thật sự là em sao?! Gần đây em có ổn không?"



Mai Hạ Văn cực kì vui vẻ, thầm nghĩ cuối cùng Cố Niệm Chi cũng nhịn không được nữa… Sự đắc ý như dâng trào trong lòng hắn.



Cố Niệm Chi cười khổ một tiếng, trầm giọng nói, "Lớp trưởng, em rất khỏe, anh thì sao?"



"Lớp trưởng ư? Sao em còn gọi anh là lớp trưởng chứ?" Mai Hạ Văn không bằng lòng chút nào, "Anh đã nói gì nhỉ? Còn mười ngày nữa, em sẽ là bạn gái của anh rồi!"



Cố Niệm Chi im thin thít.



Cô hít sâu một hơi, đổi điện thoại từ tay phải sang tay trái, hắng giọng một tiếng rồi nói, "Lớp trưởng này, em cảm thấy chúng ta vẫn chỉ nên làm bạn bè thì tốt hơn. Để làm người yêu thì chúng ta không thích hợp cho lắm."



"Em nói gì thế?!" Mai Hạ Văn lập tức ngây ngẩn cả người. Hắn không thể tin vào tai mình, không khỏi nhìn lại điện thoại một chút để xác nhận chắc chắn đây là số điện thoại của Cố Niệm Chi, "Em thật sự là Niệm Chi sao?"



"Vâng." Cố Niệm Chi dừng bước lại, đứng dưới những bậc thang dẫn lên đồi Capitol, quay người sang bên cạnh rồi tiếp tục nói, "Trước kia, em đã từng nói cho chúng ta thời gian nửa năm. Nếu như trong nửa năm này anh còn muốn tiến tới với em, vậy thì chúng ta có thể thử một lần."



"Anh thật sự muốn được tiến tới với em! Chẳng lẽ em định nuốt lời hay sao?" Trái tim Mai Hạ Văn đập thình thịch, không thể nói rõ được cảm giác hiện tại là gì nữa.



Hắn yêu thương Cố Niệm Chi cũng không khắc cốt ghi tâm như với Khương Hồng Trà trước kia, nhưng hắn biết rõ ràng, Cố Niệm Chi càng thích hợp làm vợ hắn hơn là Khương Hồng Trà.