Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 184 : Bức ảnh bị che mờ
Ngày đăng: 16:29 27/05/20
Editor: Nguyetmai
Cố Niệm Chi đợi hồi lâu, không thấy Mai Hạ Văn nói gì, bèn định cúp điện thoại, "Vậy cứ thế nhé! Lớp trưởng, em sẽ gửi trả anh sợi dây chuyền, cảm ơn anh hai năm nay đã chăm sóc và ưu ái em, chúc cho tiền đồ của anh xán lạn thênh thang."
Mai Hạ Văn lấy lại tinh thần, ủ rũ nói, "Niệm Chi, chỉ riêng việc chúng ta đã quen biết nhau hai năm nay, và việc anh đối xử với em một cách chân tình mà em lại chỉ định nói tạm biệt với anh qua điện thoại thôi sao?"
Cố Niệm Chi chán chẳng buồn nói nữa.
"Niệm Chi, anh và em là bạn học hai năm, anh là hạng người gì, em còn không hiểu sao?"
Giọng nói của Mai Hạ Văn trầm xuống, trên mặt mang theo nụ cười tỉnh táo và lý trí.
Cố Niệm Chi thầm nghĩ, đúng là tôi không hiểu anh là hạng người gì thật. Nếu không, vì sao anh lại ngoài miệng nói muốn chờ tôi, nhưng đằng sau lại dây dưa không rõ với Khương Hồng Trà chứ?
Đối với lời nói của Khương Hồng Trà, cô tin tưởng tám phần, hai phần còn lại, xem như cũng có chút nghi vấn, bởi vì cô chưa từng nhìn thấy chứng cứ thực chất nào.
"Được rồi, Niệm Chi, nếu em không muốn tiến tới với anh, anh cũng không ép buộc em. Mai Hạ Văn anh chưa từng làm gì có lỗi với em, nhưng cũng không sẽ không đeo bám em." Mai Hạ Văn nằm ngửa trên ghế xô-pha, gác cả hai chân lên bàn trà, châm một điếu thuốc, hút một hơi, "Nhưng mà, bởi vì em sắp trở về, lại đúng vào đêm Giáng Sinh, anh đã liên lạc với các bạn đại học từ trước, muốn tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn để đón gió tẩy trần cho em rồi."
"Không cần đâu." Cố Niệm Chi vội vàng từ chối, "Các anh tự tiệc tùng với nhau đi, em còn có việc."
"Niệm Chi, chúng ta không làm người yêu được thì cũng có thể làm bạn bè chứ?" Mai Hạ Văn yên lặng nhìn lên những bức phù điêu thiên sứ trên trần nhà, "Anh đã gửi thiếp mời hết rồi, nói là tổ chức tiệc mừng đón em về mà, căn bản cũng không nói gì khác, em có thể nể mặt chút được không?"
Cố Niệm Chi nhíu mày, không nói gì, không biết từ chối anh ta thế nào.
Nhưng Mai Hạ Văn không cho cô cơ hội từ chối, "Niệm Chi, nói thật, vì em muốn tới Đế đô làm nghiên cứu sinh, anh đã cố gắng thuyết phục người nhà anh để mở một công ty mới ở Đế đô vì muốn bên em lúc em đi học rồi. Bây giờ em không muốn tiến tới với anh, anh hiểu. Nhưng em đâu cần tuyệt tình như thế chứ, được không? Coi như là một lần tụ tập bạn học cũ mà thôi, các bạn trong ký túc xá của em cũng sẽ tới. Không tin em cứ hỏi các cô ấy mà xem, Phương Trà Xanh, Yêu Cơ, còn cả Tào Nương Nương đều đã đặt vé máy bay, sẽ bay từ thành phố C đến Đế đô đấy."
"Ồ? Các chị ấy cũng đến sao?" Cố Niệm Chi có chút động lòng, nhưng cô cũng rất cẩn thận, không muốn Mai Hạ Văn tạo ra cái gọi là "chuyện đã rồi" nên nhắc nhở anh ta, "Muốn em đến cũng được, nhưng anh không thể nói những lời này nọ làm sai lệch dư luận."
Advertisement / Quảng cáo
"Cái gì mà nói những lời này nọ làm sai lệch dư luận chứ?" Mai Hạ Văn cười lắc đầu, "Em cho rằng anh không biết xấu hổ đến thế sao? Biết rõ em sẽ từ chối, chẳng lẽ anh còn tự chuốc lấy nhục nhã hay sao?"
Hắn hiểu tính tình của Cố Niệm Chi, cô không phải là loại người miễn cưỡng chấp nhận thứ gì đó chỉ vì thể diện.
Có thể là bởi vì cô còn nhỏ, nhưng, cũng có thể là do từ nhỏ đến lớn cô đều chưa từng chịu uất ức bao giờ chăng?
Mai Hạ Văn loáng thoáng cảm thấy có chút không bình thường, nhưng cũng không muốn nghĩ quá sâu về vấn đề đó.
Giờ phút này, hắn chỉ cần Cố Niệm Chi tới tham gia bữa tiệc là được.
Thiếp mời cũng đã gửi đi, trung tâm chuyên tổ chức tiệc cũng đã làm việc xong, tiền đặt cọc cũng đã giao rồi, hắn không muốn hủy bỏ bữa tiệc này.
Trước mặt các bạn học, hắn không thể vứt thể diện của mình đi được. Huống chi lần này những bạn học được mời đến, đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, không phú thì quý, không phải là những bạn học xuất thân bình dân, ngoại trừ một mình Cố Niệm Chi ra.
"Thôi được rồi, lớp trưởng, em sẽ tin anh một lần." Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, "Anh nhắn cho em địa chỉ, tới lúc đó em sẽ đến."
Triệu Lương Trạch sờ mặt mình, liếc một ánh mắt đưa tình với Cố Niệm Chi. Cố Niệm Chi tỏ vẻ buồn nôn, sau đó vui vẻ ngủ thiếp đi. Có Triệu Lương Trạch ở bên cạnh, cô ngủ vô cùng an ổn. Cả quãng đường bình an vô sự, cô ngủ tới mười tiếng mới tỉnh.
Triệu Lương Trạch cũng đang ngủ, dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt tuấn tú của anh trông rất sáng sủa, mượt mà. Cố Niệm Chi còn nhìn thấy mấy cô tiếp viên hàng không thỉnh thoảng lại tới đắp chăn cho Triệu Lương Trạch nữa…
Cô len lén cười thầm, lấy mặt nạ dưỡng da từ trong túi xách của mình ra rồi đắp lên.
Còn hai tiếng nữa sẽ hạ cánh, cô muốn chỉnh trang lại mặt mũi cho đẹp đẽ còn về nước gặp gỡ bạn bè.
Triệu Lương Trạch cũng tỉnh lại theo. Vừa mở mắt ra đã trông thấy một cô gái mặt mũi trắng bệch đang ngồi đối diện, anh ta vô cùng kinh hãi nhưng cũng nhanh chóng ý thức được là Cố Niệm Chi đang đắp mặt nạ dưỡng da.
"Em thật là, ở trên máy bay mà cũng đắp mặt nạ sao?" Triệu Lương Trạch khịt mũi coi thường, "Ở Mỹ nửa năm giờ cũng chú ý đến nhan sắc thế à?"
"Trước kia em chưa tới mười tám tuổi, vẫn là trẻ vị thành niên trắng nõn nà. Giờ lớn tuổi rồi, trưởng thành hơn, đương nhiên cần phải chăm bảo dưỡng một chút!"
Advertisement / Quảng cáo
Cố Niệm Chi nói chí khí hùng hồn khiến cho thanh niên qua năm mới sẽ tròn hai mươi sáu tuổi như Triệu Lương Trạch cảm thấy uất ức đến trào máu.
"Chú ý một chút đi! Đừng có nói chuyện tuổi tác trước mặt đàn ông, đặc biệt là những người đàn ông đã có tuổi." Triệu Lương Trạch chỉ hận không thể trừng chết Cố Niệm Chi, "Anh hiện giờ đang ở độ tuổi được hoan nghênh nhất đấy! Anh là sự kết hợp giữa ông chú và tiểu thịt tươi, em hiểu chưa!"
Cố Niệm Chi cười đến gập cả người, "Ôi giời ôi! Mặt nạ của em! Anh Tiểu Trạch, anh đừng nói nữa, mặt nạ của em sắp rơi mất rồi!"
Triệu Lương Trạch thấy cô cười vui vẻ cũng không nhịn được cười, duỗi cái chân dài ra đạp đạp cô, "Em đi một mình tới Đế đô được chứ? Anh vừa nhận được tin của Đại Hùng, phải về nhận nhiệm vụ."
Anh ta ở Mỹ mấy tháng nay cũng đã nghẹn thảm rồi, chỉ muốn lập tức quay trở về trụ sở để phô bày kỹ năng bản lĩnh của mình thôi.
Cố Niệm Chi gật đầu ngay, "Không sao ạ. Em ở lại Đế đô một đêm, ngày hôm sau sẽ bay trở về."
Cuối cùng cũng về đến địa bàn của mình, Triệu Lương Trạch liên lạc với người ở Đế đô, dặn họ hỗ trợ để mắt tới Cố Niệm Chi xong mới yên tâm quay về trụ sở.
Sau khi hai người xuống máy bay, Cố Niệm Chi ở lại sân bay để bay đi Đế đô.
Triệu Lương Trạch mang hành lý về trụ sở.
Hai người chia tay luôn ở sân bay, Cố Niệm Chi lại nhìn Triệu Lương Trạch một chút, "Anh Tiểu Trạch, anh có tin gì của Hoắc thiếu không?"
"Vẫn không có." Triệu Lương Trạch xoa đầu cô, "Có lẽ là sắp về rồi. Ngày mai em về, bọn anh sẽ đi đón em."
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, kéo chiếc vali màu hồng phấn hoa đào của mình đi lên máy bay tới Đế đô.
Từ Mỹ về thành phố C là khoảng mười một giờ hơn buổi sáng, cô mất một tiếng lấy hành lý mới lên máy bay đi Đế đô.
Ba tiếng sau, lúc hai giờ chiều, Cố Niệm Chi ra khỏi sân bay thủ đô, đi tới địa chỉ mà Mai Hạ Văn đã nhắn tới. Địa chỉ ở thủ đô của Mai Hạ Văn nằm trong khu vực Tam Hoàn, cũng là một khu vực rất sầm uất.