Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 190 : Là mơ mà không phải mơ

Ngày đăng: 16:29 27/05/20


Editor: Nguyetmai



Dù Cố Niệm Chi không quá ưa thích màu sắc của cách bày biện, trang trí trong phòng, nhưng tất cả đồ đạc đặt trong căn phòng này đều được chuẩn bị cực kì có tâm. Tất cả đều là hàng hiệu đắt giá, có mấy món đồ còn là đồ cổ, ví dụ như cây hoa ngọc lan trên giá sách chẳng hạn. Nó là từ nguyên một khối ngọc trắng bên trong có sắc xanh, màu xanh điêu khắc thành lá xanh, màu trắng bên ngoài làm hoa ngọc lan, dưới ánh đèn khiến nó trông như có ánh sáng tuôn từ trong ra ngoài vậy.



Cố Niệm Chi đặt vali hành lý xuống, nói lời cảm tạ với Hoắc Gia Lan, "Chị Lan, cảm ơn chị ạ!"



"Không cần khách sáo." Hoắc Gia Lan vỗ nhẹ vào vai cô, "Đây chỉ là một căn phòng khép kín, vào trong là phòng khách nhỏ, sau cánh cửa nhỏ phía bên kia là phòng ngủ." Cô ta vừa nói chuyện vừa dẫn Cố Niệm Chi vào trong.



Bên trong phòng ngủ còn đỡ, ngoại trừ ga trải giường và tấm màn phủ từ trên đỉnh giường xuống là màu hồng phấn ra thì các đồ đạc khác đều màu trắng.



Phòng ngủ không rộng lắm nhưng bố trí rất ấm cúng. Giường đặt ở phía đông, trên hai tủ đầu giường hai bên đều là đèn ngủ với tạo hình búp bê thiên sứ.



Một chiếc bàn đọc sách màu trắng đặt ở bức tường đối diện với giường, trên đó còn có một chiếc laptop màu trắng.



Trên bức tường phía Nam là một tấm màn nhung thiên nga màu vàng thuần nhìn có vẻ rất dầy, chắc hẳn cũng mang hiệu quả cách âm và chắn sáng tốt.



Thấy ánh mắt Cố Niệm Chi rơi vào tấm màn nhung dài sát đất ở bức tường phía Nam, Hoắc Gia Lan bèn đi tới nhấc một góc tấm màn đó lên, cười nói, "Đằng sau căn phòng nhỏ này có một vườn hoa nhỏ, thông với vườn hoa bên ngoài. Buổi sáng có thể ăn sáng ở ngoài vườn hoa."



Cố Niệm Chi vô cùng vui vẻ cảm ơn Hoắc Gia Lan, sau đó tiễn cô ta ra ngoài.



Cả ngày hôm nay thật sự quá mệt mỏi, Cố Niệm Chi mới chỉ ăn cơm trưa trên máy bay từ thành phố C tới Đế đô, từ sau đó đến giờ, đã qua hơn mười hai tiếng đồng hồ, cô chưa ăn gì cả, ngay cả nước cũng không uống.



Cố Niệm Chi ngẫm nghĩ, cảm thấy đây là lần đầu tiên mình tới nhà Hoắc Thiệu Hằng, vẫn không nên gây phiền phức cho người khác thì hơn, dù sao thì một lúc nữa trời sáng là cô có thể ăn bữa sáng được rồi.



Cô mở vali hành lý, cầm sữa rửa mặt và khăn mặt vào phòng tắm tắm rửa.



Sau khi tắm rửa xong, cô lại càng cảm thấy đói bụng hơn. Cố Niệm Chi ra ngoài phòng khách nhỏ của mình tìm kiếm một hồi, tìm được nước khoáng và trái cây trong tủ lạnh nhỏ. Cô lấy một bình nước khoáng uống một hơi hết nửa bình, lúc này cơn đói mới tạm nguôi đi.



Uống nước xong, Cố Niệm Chi nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ nên quay trở lại chiếc giường của mình trong phòng ngủ, nằm xuống là ngủ luôn.



Mệt mỏi suốt một ngày dài, còn trải qua những biến đổi cảm xúc quá lớn, dù cho thể chất của Cố Niệm Chi tốt đến mấy cũng không chịu được tình trạng như vậy.



Cô như kiệt sức ngã xuống giường, ngủ mê mệt như ngất đi luôn vậy.



Đêm đã về khuya, cuối cùng ánh đèn trong Hoắc Trạch cũng tiếp nối nhau tắt đi.



Hoắc Thiệu Hằng mang tâm sự nặng nề đi từ tầng ba xuống, đi xem tình hình Cố Niệm Chi trước. Thấy cửa phòng cô khóa chặt, trong phòng không có động tĩnh gì, anh biết cô đã ngủ thiếp đi nên cũng không quấy rầy cô, một mình trở về phòng của mình ở phía bên kia phòng khách.



Ở phía bên kia của phòng khách tầng một Hoắc Trạch là một bộ phòng khép kín lớn hơn nhiều so với phòng khép kín của Cố Niệm Chi. Bên trong đó có ba phòng, hai phòng khách phải rộng đến một trăm năm mươi mét vuông, bằng diện tích của cả một căn hộ nhà bình thường.



Theo sự thăng tiến chức vị của Hoắc Thiệu Hằng, căn phòng này cũng dần dần được anh sử dụng trọn vẹn.



Trở lại sau sáu năm, Hoắc Thiệu Hằng nhìn lướt qua, thấy mỗi một đồ vật tựa hồ đều đúng như trong trí nhớ sáu năm trước của anh, bao gồm cả tấm ga trải giường màu xanh tím than.



Trong phòng được phối đơn giản bằng hai màu xanh và trắng, giản dị mà phóng khoáng, nhưng cũng đầy vẻ nghiêm túc, trang trọng.



Hoắc Thiệu Hằng cởi thắt lưng, đi phòng tắm rửa mặt mũi, nhân tiện tắm ào một cái rồi mới ra.



Anh bật máy tính lên kiểm tra hòm thư điện tử, thấy email của Triệu Lương Trạch gửi tới. Hóa ra khi bọn họ về trụ sở chính của Quân khu 6 ở Đế đô cũng vẫn phải vất vả một phen.



Hoắc Thiệu Hằng đọc hết một lần, gửi lại một bức thư, sau đó tắt máy tính, lên giường đi ngủ.
Cô cảm thấy quá lạnh, ra sức muốn tới gần nguồn nhiệt bên cạnh mình.



Người Hoắc Thiệu Hằng nóng như lò lửa vậy.



Giữa đêm mùa đông, sao cô có thể từ chối lò lửa chứ?



Cố Niệm Chi càng quấn chặt vào người Hoắc Thiệu Hằng hơn.



Thân thể Hoắc Thiệu Hằng chợt cứng ngắc lại trong khoảnh khắc.



Anh ngửa đầu nhìn lên trần phòng ngủ, hít sâu một hơi, khẽ mím môi, thân thể hơi dịch về sau một chút để cho bộ phận đột nhiên lồi lên đó của mình cách xa cơ thể mềm mại trong lòng này một chút.



Một bàn tay anh vẫn an ủi sau lưng Cố Niệm Chi như cũ để tâm trạng lo sợ bất an của cô dịu lại.



Cố Niệm Chi thút tha thút thít nói, "Hoắc thiếu, có người, có người trong phòng ngủ của cháu…"



Hoắc Thiệu Hằng gật nhẹ đầu, "Đừng sợ, để chú đi xem thế nào." Nói xong, anh bứt ra muốn rời đi.



"Đừng để cháu ở lại nơi này một mình!" Cố Niệm Chi hoảng sợ níu lấy vạt áo Hoắc Thiệu Hằng, "Cháu sợ lắm!"



Cô chưa quen với cuộc sống ở đây, dù cho có là nhà của Hoắc Thiệu Hằng, nhưng vẫn không thể khiến cho cô buông lỏng tâm trạng lo lắng của mình được.



Lại thêm chuyện kinh hãi vô cùng kỳ quái vừa rồi khiến cho cô càng không thích ứng với hoàn cảnh nơi này.



Hoắc Thiệu Hằng nghĩ một chút rồi lấy đôi dép lê của mình ra: "Đi dép vào, cùng chú đi xem phòng ngủ của cháu."



Cố Niệm Chi dạ một tiếng, nắm lấy ống tay áo của anh xuống giường, đi đôi dép lê to lớn của Hoắc Thiệu Hằng vào, theo anh ra ngoài.



Đôi dép lê đó thật sự quá to với Cố Niệm Chi, trên đường cô đi, chỉ nghe thấy tiếng dép lê quét loẹt quẹt xuống đất.



Hoắc Thiệu Hằng không để ý, kéo tay Cố Niệm Chi đi tới phòng ngủ của cô ở một bên khác của phòng khách lớn.



Mấy người lính cảnh vệ trong phòng khách nghe thấy tiếng động, cúi đầu nhìn thấy Cố Niệm Chi đi một đôi dép lê của nam to như thế đều có chút buồn cười.



"Các cậu theo tôi vào!"



Hoắc Thiệu Hằng không quay đầu lại ra lệnh.



"Rõ!"



***



Khi tới phòng ngủ của Cố Niệm Chi, Hoắc Thiệu Hằng vào trước.



Phòng khách không có vấn đề gì, trong phòng ngủ tối như mực. Hoắc Thiệu hằng đưa tay bật công tắc đèn ngoài cửa lên.



Ánh đèn ngủ nhu hòa tỏa sáng trong phòng ngủ, trong phòng cũng không có dấu hiệu có người ngoài tiến vào. Tấm màn ở cửa sổ sát mặt đất vẫn buông xuống, cửa sổ sát mặt đất được đóng chặt chẽ, chăn trên giường cô bị xốc lên một góc, có lẽ là do vừa rồi cô vội vàng rời giường tạo nên.



Cố Niệm Chi theo vào xem tình hình, kinh hãi nói, "Cháu… cháu… cháu thấy rõ ràng có người ngồi trên giường cháu! Là một người phụ nữ! Vô cùng xinh đẹp!"