Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 205 : Thả thính tôi đi

Ngày đăng: 16:30 27/05/20


Editor: Nguyetmai



Hoắc Thiệu Hằng gác một tay lên chân trái đang gập cong của mình, nhìn Cố Niệm Chi đang cúi gằm đầu ở phía đối diện một chút rồi lại chuyển ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ, khẽ cười nói: "Nói gì cơ?"



Cố Niệm Chi cáu tiết.



Trong lòng cô chợt cảm thấy rất khó tả.



Không phải vậy chứ!



Cô đã nói ra hết mọi suy nghĩ trong lòng rồi, sao anh có thể không đáp lại như thế được?



Cố Niệm Chi tức tối ngẩng đầu lên, lấy can đảm hỏi: "Em đã nói thích Hoắc thiếu rồi, còn anh thì sao?"



"Ồ." Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, hời hợt nói: "Cảm ơn em."



Nghe vậy, Cố Niệm Chi liền nổi điên, tức giận đến mức váng cả đầu, đứng lên dùng sức ném mạnh cái gối ôm ở trong lòng vào người Hoắc Thiệu Hằng.



Hoắc Thiệu Hằng đưa cánh tay ra đỡ, chiếc gối ôm kia liền bị đập bay về phía bên kia căn phòng.



Cố Niệm Chi thấy chiếc gối ôm không "tập kích" được Hoắc Thiệu Hằng, đành phải tự coi mình là vũ khí, giương nanh múa vuốt lao tới.



Hoắc Thiệu Hằng đưa tay ra đón lấy cô, rồi để cô ngồi sang bên cạnh mình, vỗ nhẹ lưng cô khẽ bật cười nói: "Em nổi điên cái gì thế? Không để cho tôi nghĩ một chút được à?"



Cố Niệm Chi càng tức giận hơn. Ôm đã ôm rồi, hôn cũng đã hôn rồi, anh ấy còn muốn nghĩ nữa sao?!



"Nghĩ cái gì chứ?! Chẳng lẽ Hoắc thiếu muốn nói vừa nãy là do uống nhiều quá, say rượu nên mất lý trí à?" Cố Niệm Chi nôn nóng đến mức độ không lựa lời mà nói, "Nếu anh dám nói như vậy, em... em sẽ lập tức bỏ nhà ra đi đấy!"




Hoắc Thiệu Hằng bật cười, "Cháu chỉ muốn hỏi chút về vấn đề thủ tục thôi, xem mất bao nhiêu thời gian. Chú biết đấy, cháu không có nhiều thời gian cho việc cá nhân. Nếu cháu nhất định phải kết hôn thì đương nhiên phải chuẩn bị sớm mới được."



Thân phận của anh rất đặc biệt, vừa làm chức lớn trong quân đội, vừa là thành viên quan trọng, nòng cốt của Cục tác chiến đặc biệt.



Cô gái nào có thể cưới anh thì chắc chắn phải điều tra gia phả tám đời và tất cả mọi quan hệ xã hội, thời gian xác minh lý lịch chính trị có khi mất đến vài năm.



"À, thế thì còn được. Cậu làm tôi sợ đến suýt tăng huyết áp đấy!" Thượng tướng Quý chậm rãi ngồi xuống, "Cậu tính sớm cũng tốt, nhưng tôi là người từng trải, tôi khuyên cậu một câu. Đừng có vì phải kết hôn mà kết hôn! Cậu nên tìm một cô gái tâm đầu ý hợp, ở cạnh nhau một thời gian, sau đó hãy bàn đến việc kết hôn! Còn về việc xác minh lý lịch chính trị, chỉ cần cậu tìm được một cô gái môn đăng hộ đối, chắc chắn việc xác minh lý lịch chính trị sẽ rất nhanh thôi. Không nhanh thì cậu cứ tìm tôi!"



Hoắc Thiệu Hằng cười ha ha một tiếng, anh cũng không tranh cãi với Thượng tướng Quý, chỉ hỏi thêm rất nhiều vấn đề liên quan đến việc xác minh lý lịch chính trị.



Trước đây, anh luôn cảm thấy việc này quá rề rà, rắc rối nên chưa từng để ý tới. Có nằm mơ anh cũng không ngờ cũng có ngày mình phải liên hệ với cơ quan xác minh lý lịch chính trị quân đội kia.



Nói xong về vấn đề xác minh lý lịch chính trị, Thượng tướng Quý nhân cơ hội nhắc đến Cố Niệm Chi: "Thiệu Hằng này, gần đây Niệm Chi thế nào rồi? Con bé đã mười tám tuổi rồi, không cần người giám hộ nữa. Tôi nghe nói cậu đã đưa con bé về nhà cậu à?"



"Vâng."



Hoắc Thiệu Hằng đeo tai nghe bluetooth lên để nói chuyện với Thượng tướng Quý rồi bật máy tính, bắt đầu lấy các loại tập tin liên quan đến việc xác minh lý lịch chính trị trong mạng nội bộ ra, nghiên cứu tỉ mỉ.



"Nhân phẩm của cô bé này không tệ, chỉ tiếc là không rõ lai lịch, nếu không tôi đã sớm đặc biệt phê chuẩn cho con bé nhập ngũ làm tay sai đắc lực cho cậu rồi." Thượng tướng Quý cười ha ha nói, "Đáng tiếc, đáng tiếc, đúng là đáng tiếc!"



Ngón tay đang cầm chuột của Hoắc Thiệu Hằng siết chặt lại, vâng một tiếng nói theo: "Thân thế của con bé vẫn đang trong quá trình điều tra nên vẫn để con bé đi theo tôi. Thượng tướng Quý có ý kiến gì không ạ?"



"Không không." Thượng tướng Quý vội nói, "Con bé đồng ý đi theo cậu là tốt nhất rồi, cậu cũng đừng đẩy con bé đi. Tôi luôn cảm thấy con bé vô cùng quan trọng, cậu nhất định không được buông ra đâu đấy!"



"Đương nhiên là không ạ!" Trên môi Hoắc Thiệu Hằng lộ ra nụ cười khẽ, "Thượng tướng Quý yên tâm."