Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 217 : Bị phát hiện rồi

Ngày đăng: 16:30 27/05/20


Editor: Nguyetmai



Cố Niệm Chi theo Hoắc Thiệu Hằng ra ngoài dinh thự của anh, ngước lên nhìn xung quanh.



Mùa đông ở Đế Đô vẫn luôn rất lạnh, cộng thêm trận tuyết lớn vào đêm Giáng Sinh cho nên suốt mấy hôm nay tuyết vẫn chưa tan hết.



Tuyết đọng loang lổ chỗ đen chỗ trắng trên nền đất đen sì cũng mang theo một dáng vẻ rất khác. Chắc hẳn ở đây cũng có cài đặt thiết bị kiểm soát nhiệt độ ở dưới mặt đường nên trên con đường dẫn đến dinh thự không hề có tuyết đọng.



Họ vừa ra ngoài không lâu thì thấy một đoàn xe tiến vào trong.



"Báo cáo Thủ trưởng, Đại tá Trần Liệt đến!"



Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, chắp tay sau lưng đứng bên cạnh Cố Niệm Chi nhìn hàng xe lần lượt dừng lại trên con đường nhỏ trước cổng dinh thự.



Cửa chiếc xe đầu tiên được mở ra, Trần Liệt xách một cái vali lớn bước xuống xe.



Anh ta vẫn không có gì thay đổi, khuôn mặt tròn tròn, chiếc mũi tròn tròn và đôi mắt tròn tròn. Trần Liệt đeo kính gọng tròn màu đen, dáng người càng tròn trịa hơn, xem ra còn béo hơn cả mấy tháng trước.



Cố Niệm Chi không khỏi vui mừng mở rộng vòng tay, bước tới ôm chầm lấy anh ta: "Anh Trần, thật tuyệt khi được gặp lại anh!"



Trần Liệt mỉm cười, dùng một tay vỗ nhẹ vào lưng cô ấy: "Anh Trần cũng nhớ em lắm, Niệm Chi, em thế nào rồi? Gần đây vẫn ổn cả chứ?"



"Vào trong rồi hàn huyên tiếp."



Hoắc Thiệu Hằng kéo Cố Niệm Chi lại, quay người đi về phía cửa dinh thự.



Trần Liệt cười hì hì, xách vali đuổi theo, to giọng nói: "Hoắc thiếu! Đây là thái độ nhờ vả người khác của anh đấy à? Tôi và Niệm Chi đã lâu không gặp nhau, ôm nhau một cái thì có sao?! Anh có cần phải quay đít đi thẳng không thèm nói một lời như thế không hả!"



Hoắc Thiệu Hằng liếc xéo anh ta một cái: "Mau chuẩn bị phẫu thuật đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu."



Trần Liệt bĩu môi, bất mãn nói: "Sao lại không có nhiều thời gian? Anh xem thường y thuật của tôi phải không? Nào nào nào! Chúng ta so bản lĩnh thật sự trên bàn mổ đi! Tỉ thí xem dao mổ của ai lợi hại hơn!"



Cố Niệm Chi quay lại ngượng ngùng nhìn Trần Liệt, nói: "Anh Trần à, tại sao Hoắc thiếu phải tỉ thí y thuật với anh? Anh có dám tỉ thí kỹ thuật bắn súng với Hoắc thiếu không?"



"Vâng, vâng, vâng! Anh biết trong mắt em chỉ có chú Hoắc của em rồi..." Trần Liệt nháy mắt đầy ẩn ý sâu xa với Hoắc Thiệu Hằng một cái, sau đó mới nhận ra Cố Niệm Chi đã thay đổi cách xưng hô thì ồ lên một tiếng, ngoảnh đầu nhìn cô ấy: "Sao không gọi là chú nữa vậy? Em không sợ bị Hoắc thiếu đánh cho một trận sao?"




Diệp Tử Đàn lấy một ống tiêm rất lớn ra chọc vào phía sau cột sống của Cố Niệm Chi.



***



Hoắc Thiệu Hằng đứng giữa phòng khách nhìn đồng hồ đeo tay, theo thời gian biểu mà Trần Liệt đưa cho anh, bây giờ là lúc bắt đầu phẫu thuật.



Anh nhẩm tính thời gian, vẫy tay gọi Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đến, ra lệnh: "Đại Hùng, cậu dẫn theo một đại đội cảnh vệ, trang bị đầy đủ, bố trí phòng vệ trong phạm vi một dặm của trụ sở, trong vòng ba giờ, không cho phép bất cứ ai tiến vào."



Âm Thế Hùng hơi sững sờ nhưng cũng không hỏi lý do, lập tức khép hai chân đứng nghiêm hành lễ: "Rõ, Thủ trưởng!"



Sau khi Âm Thế Hùng rời đi, Hoắc Thiệu Hằng tiếp tục ra lệnh cho Triệu Lương Trạch: "Cậu dẫn theo bộ đội của phòng điện tử, trong vòng ba giờ, theo dõi tất cả mọi động thái của bộ đội phòng vệ Đế Đô. Chỉ cần có gì bất thường, phải báo cáo cho tôi ngay lập tức. Còn nữa, trong đây có một bản danh sách, tôi muốn số điện thoại di động, số máy bàn và tất cả các thiết bị mạng điện tử, camera gần đó của họ đều nằm dưới sự kiểm soát của cậu. "



Triệu Lương Trạch cầm lấy danh sách, đứng nghiêm hành lễ: "Rõ, Thủ trưởng!"



Lúc đầu, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch vẫn không hiểu tại sao Hoắc Thiệu Hằng phải sắp xếp như vậy. Cho đến mười lăm phút sau, Triệu Lương Trạch phát hiện ra điện thoại của những người mà anh ta đang theo dõi lại liên lạc với nhau.



Thông tin của bộ đội phòng vệ Đế Đô bị hỗn loạn mất một lúc, nhưng không biết được ông lớn nào áp chế xuống, không có dấu hiệu điều động quân đội nữa.



Cuối cùng, chỉ có cảnh sát đặc biệt của Bộ Công an được điều động thành công đến Trụ sở tổng bộ của Quân khu sáu.



Hoắc Thiệu Hằng nhận được tin từ Triệu Lương Trạch, lập tức bật máy tính lên, nhìn chằm chằm vào tình hình bên Âm Thế Hùng từ hình ảnh ghi lại của camera.



Bạch Trường Huy, Phó Tổng thư ký của Ban Thư ký Chính phủ Trung ương Đế quốc cùng em gái Bạch Cẩn Nghi đang dẫn theo một trăm sĩ quan cảnh sát đặc biệt lao tới đây như tên bắn.



***



Cùng lúc đó, trong tòa nhà giáo sư của Đại học B ở Đế Đô, Hà Chi Sơ ngồi trước bàn làm việc, nhìn vào những bức ảnh đang bày đầy trước mặt, thần sắc trên mặt anh ta u ám đến đáng sợ. Những bức ảnh đó đều là ảnh chụp Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng.



Trên tấm ảnh chính giữa là đêm Giáng Sinh tuyết bay đầy trời, Hoắc Thiệu Hằng mặc bộ quân phục lặng lẽ ôm Cố Niệm Chi dưới ánh đèn đường.



Còn tấm ảnh khác, Cố Niệm Chi đang lưu luyến, bịn rịn nằm trong vòng tay của anh ta.



Tấm ảnh gần đây nhất là hai người đi đến quảng trường Trại Ngang, mặt Cố Niệm Chi tươi như hoa, Hoắc Thiệu Hằng nhẹ nhàng nhìn lại, ánh mắt say đắm, cưng chiều như muốn tràn cả ra khỏi tấm ảnh…