Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 220 : Bị hạ gục đến không còn lại được mảnh vụn nào
Ngày đăng: 16:30 27/05/20
Editor: Nguyetmai
Hoắc Thiệu Hằng không để ý đến Bạch Cẩn Nghi, chỉ nói chuyện với Bạch Trường Huy.
Anh tiến lên hai bước, đi ra khỏi vòng tuyến phòng vệ, chỉnh lại đôi găng tay trắng trên tay, mỉm cười với Bạch Trường Huy: "Phó Tổng thư ký Bạch này, ngài đến Trụ sở tổng bộ của Cục tác chiến đặc biệt của chúng tôi, đã xin phép với Quốc hội chưa?"
Bộ Nội vụ và Bộ Quốc phòng của Đế quốc không thể âm thầm qua lại, nhất định phải sự cho phép của Quốc hội, sau đó phải ghi chép vào hồ sơ xong mới có thể liên hệ với nhau.
Lần này, Bạch Huy Trường đi quá vội vàng, dĩ nhiên sẽ không kịp xin phép Quốc hội. Có điều, ông ta có tài liệu bí mật trong tay, không sợ sự chất vấn của Hoắc Thiệu Hằng.
"Thiếu tướng Hoắc, cậu đừng đánh trống lảng nữa. Tôi có văn bản pháp lý được ký bởi Bộ Nội vụ và Bộ Quốc phòng của Đế quốc, trong đó chỉ ra rằng việc giám sát và điều trị cho Tống Cẩm Ninh đồng thời nằm dưới sự quản lý của Phòng Khoa học Công nghệ Bộ Nội vụ và Bộ Quốc phòng. Cậu mau giao Tống Cẩm Ninh ra đây." Bạch Trường Huy lấy văn kiện ra khua khua trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng chậm rãi đưa tay ra: "Còn có cái này nữa à? Sao tôi lại không biết đến văn kiện này nhỉ!"
"Cậu không biết ư?! Ôi chà! Chẳng trách cậu lại dám to gan đưa người đi như vậy! Hóa ra là cậu không biết!" Bạch Trường Huy cười đến chảy nước mắt, đưa văn kiện cho anh: "Được rồi, được rồi, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Thiếu tướng Hoắc, giờ thì cậu có thể giao người ra được rồi chứ?"
Hoắc Thiệu Hằng nhận lấy văn kiện, lật ra xem, đại khái có khoảng hơn hai mươi trang, sau đó nói với Bạch Trường Huy: "Chuyện này liên quan đến nhiều vấn đề quan trọng. Tôi phải đọc văn kiện này thật kỹ đã, xem có đúng như những gì ngài nói không."
Bạch Trường Huy thoải mái xua tay: "Tùy cậu, tôi ở đây đợi."
Bạch Cẩn Nghi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Miễn là Hoắc Thiệu Hằng bị kìm chân ở đây thì không cần phải lo lắng Tống Cẩm Ninh sẽ được chuyển đi nơi khác. Ngoài Hoắc Thiệu Hằng, Bạch Cẩn Nghi tin rằng không ai có đủ can đảm dám động đến với Tống Cẩm Ninh.
Hoắc Thiệu Hằng cầm văn kiện, chậm rãi quay về bên trong tuyến phòng vệ, trở lại chiếc xe chống đạn của mình. Anh duỗi thẳng chân, đặt văn kiện lên đầu gối, lật giở từng trang một.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đôi mắt của Hoắc Thiệu Hằng không ngừng lướt qua chiếc đồng hồ đeo tay của mình.
Anh đã sớm nhìn thấy bản sao của văn kiện này ở chỗ ông cụ Hoắc, cũng không biết đã xem từ đầu đến cuối bao nhiêu lần, mỗi dấu ngắt câu trước mặt đều vô cùng quen thuộc.
Lúc này, có lẽ cuộc phẫu thuật của Trần Liệt đã tiến hành được hai tiếng rưỡi.
Chỉ cần kéo dài thêm nửa tiếng nữa, Trần Liệt sẽ có thể hoàn thành phẫu thuật.
Anh từ từ đẩy cửa ra, phong thái rất bình thản bước xuống, đứng trước xe nhìn phía đối diện của tuyến phòng vệ.
Âm Thế Hùng đi tới, thì thầm nói: "... Họ đã đi lên chiếc xe thùng kia rồi."
Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, lấy một điếu thuốc từ túi quần ra, dùng bật lửa châm thuốc, hút thuốc trong cơn gió lạnh.
Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi qua cửa xe thấy Hoắc Thiệu Hằng mở cửa chuẩn bị xuống xe nhưng lại thấy anh rút thuốc ra hút.
Hai người nhìn nhau, đành phải ngồi lại trong xe đợi cho đến khi anh ấy hút thuốc xong mới qua đó.
"Anh Ba này, anh nghĩ Hoắc Thiệu Hằng đang làm gì? Cậu ta nghĩ rằng cậu ta trì hoãn một chút thời gian này thì chúng ta sẽ không đưa Tống Cẩm Ninh đi sao? Thật quá ngây thơ." Bạch Cẩn Nghi lắc đầu tỏ vẻ không tán thành: "Cậu ta ấy, cũng chẳng khác gì bố cậu ta, đều là những kẻ cố chấp dở hơi."
"Nếu bố cậu ta không phải là một kẻ cố chấp, tại sao không muốn cưới em chứ?" Bạch Trường Huy cười khẩy: "Anh khuyên em nên nhanh chóng kết hôn đi. Sau khi kết hôn, nhận một đứa trong các chi họ của nhà họ Bạch làm con trai nuôi là được."
Bạch Cẩn Nghi buồn bã lắc đầu: "Em không muốn cưới anh ấy."
Ở tuổi của bà ta, hôn nhân không còn là ưu tiên hàng đầu nữa, điều quan trọng nhất với bà ta bây giờ là thí nghiệm kia.
Bà ta đã quyết định rằng sau khi đưa Tống Cẩm Ninh đi lần này, bà ta sẽ không lo lắng đến sống chết của Tống Cẩm Ninh nữa, nhất định phải sử dụng phương pháp kích thích nhất để kích thích tế bào não của Tống Cẩm Ninh, buộc bà ấy khôi phục trí nhớ, nói lại cho bà ta biết dãy số liệu quan trọng nhất lúc đầu.
Bà ta tin tưởng vào Tống Cẩm Ninh hơn là tin tưởng bản thân. Dẫu sao năm xưa, khi bà ta gặp Tống Cẩm Ninh ở trường, bà ta cũng mới biết thế nào là một cô gái thiên tài thật sự.
Bản thân bà ta từ khi còn nhỏ xíu đã luôn được gọi là "Cô gái thiên tài", nhưng trước mặt Tống Cẩm Ninh, bà ta lại bị hạ gục đến không còn được mảnh vụn nào…