Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 222 : Anh dỗ em đi
Ngày đăng: 16:30 27/05/20
Editor: Nguyetmai
Cuối cùng thì ca mổ của Trần Liệt cũng đã xong, còn xong trước thời hạn mười phút.
Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng đã buông lỏng rồi, đối mặt với Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi cũng càng thoải mái thành thạo hơn.
Anh giơ bàn tay phải có đeo găng trắng lên, phất tay ra hiệu, đám cảnh vệ súng ống đầy đủ lập tức lui về chỗ mai phục.
Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi chợt cảm thấy trong lòng không còn quá áp lực như vậy nữa.
"Sao rồi? Nghĩ thông rồi hả? Đối đầu với Bộ Nội vụ và Bộ Quốc phòng thì cậu có lợi lộc gì đâu chứ? Cậu còn trẻ đã leo lên được Thiếu tướng, phải cố mà trân trọng chứ…" Bạch Trường Huy cảm thấy áp lực đã giảm, lập tức bắt đầu tiến hành thói quen "vừa đấm vừa xoa" của ông ta để uy hiếp, dụ dỗ.
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nghe ông ta nói xong, chỉ thản nhiên đáp lại, "Câu nói này, tôi có thể trả lại ông nguyên xi."
"Cậu có ý gì?!"
Bạch Cẩn Nghi đã không còn kiên nhẫn được nữa. Trước giờ bà ta chỉ đắm chìm trong nghiên cứu khoa học, mặc dù thí nghiệm cực kì quan trọng kia không ra được kết quả, nhưng trên phương diện khác bà ta vẫn gặt hái được rất nhiều thành công, nếu không cũng sẽ không ngồi được ở vị trí Giám đốc Sở Vật lý năng lượng cao.
Bao nhiêu năm bà ta tồn tại trong cái giới học thuật này, lại có cái danh của nhà họ Bạch bảo vệ nên bản thân bà ta không am hiểu cách đối nhân xử thế được như mấy người anh trai mình, tính cách cũng không tốt nhịn gì cho lắm.
Hôm nay đợi lâu như vậy nhưng cũng không đạt được mục đích của mình nên tâm trạng bà ta vô cùng tồi tệ.
Hoắc Thiệu Hằng vẫn không thèm nhìn bà ta, chỉ nói với Bạch Trường Huy, "Tổng thư ký Bạch, vẫn là câu nói kia, tôi nghỉ về nhà thăm người thân, muốn đoàn tụ với mẹ mình mấy ngày thôi. Ông cứ đi hỏi đi, xem có điều luật nào nói không được hay không?"
"Nhưng văn kiện kia…" Bạch Cẩn Nghi sốt ruột siết chặt tay, đi về phía ranh giới phòng vệ, "Văn kiện kia đã nói là phải do tôi chịu trách nhiệm."
"Bà nên về chờ giấy gọi của tòa án đi thì hơn." Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng mới nhìn đến Bạch Cẩn Nghi, ánh mắt của anh thoáng chốc trở nên lạnh thấu xương, không có chút hơi ấm nào, "Giám đốc Bạch, món nợ của mười sáu năm này, chúng ta phải từ từ mà tính cho trọn vẹn." Nói xong, anh bỗng quay người, lớn tiếng hạ lệnh, "Không có giấy thông hành mà bước qua ranh giới phòng vệ, giết chết tại chỗ!"
Bạch Cẩn Nghi nhất thời không ngừng chân kịp, vẫn còn muốn đi về phía trước. Ngay khi bà ta vừa mới tới gần ranh giới phòng vệ, Âm Thế Hùng đã tiện tay nã cho luôn hai phát súng.
"Hoắc thiếu, anh chú ý một chút đi. Sự quyết đoán của anh đâu rồi? Sự lạnh lùng và vô tình của anh đâu rồi?" Trần Liệt trợn mắt lườm Hoắc Thiệu Hằng một cái, cúi đầu thu dọn đồ đạc của mình, cũng lạnh lùng nói, "Hơn nữa, tôi cũng không lừa gạt ai cả, Niệm Chi không còn là trẻ con nữa. Cô ấy còn thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, cô ấy biết việc nào nặng, việc nào nhẹ."
"Cô ấy rất sợ đau." Hoắc Thiệu Hằng vô thức nói, đứng thẳng người lên, thân hình hơi cứng lại, "Tôi cũng đã cam đoan với cô ấy là sẽ không đau."
"… Lúc bắt đầu đúng là không đau, chỉ khi hết hiệu quả gây mê mà thôi. Anh cũng không nói sai." Trần Liệt khẽ ngân nga một điệu nhạc, nói qua loa với Hoắc Thiệu Hằng, "Được rồi, anh mau đi thăm bác Tống một chút đi. Hôm nay, tôi và bác sĩ Diệp đều ở lại nơi này để quan sát tình trạng của bác Tống. Chờ đến hết tối nay mà bác ấy có thể yên bình không có bất cứ biến chứng gì tôi mới có thể yên tâm hoàn toàn được."
Chỉ cần không xuất hiện biến chứng bài xích dị thể, chờ cho thân thể của Tống Cẩm Ninh hấp thu năng lực chữa trị siêu mạnh từ các tế bào máu của Cố Niệm Chi thì cơ thể bà ấy sẽ có thể bắt đầu tự động chữa trị các gene thiếu hụt.
Quá trình này dĩ nhiên không phải trong ngày một ngày hai có thể hoàn thành được. Chờ tới khi Tống Cẩm Ninh tỉnh lại hoàn toàn thì ít nhất phải mất một tuần.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn anh ta một cái rồi mới đi đến trước chiếc bàn phẫu thuật mà Tống Cẩm Ninh đang nằm. Sắc mặt bà ấy tốt hơn Cố Niệm Chi rất nhiều, màu da hồng hào, dung mạo đẹp đến kinh ngạc.
Thời gian mười sáu năm như ngừng lại vậy, không để lại một chút vết tích nào trên người bà ấy.
Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng đầy vẻ phức tạp nhìn Tống Cẩm Ninh, đưa tay dém lại chiếc chăn đang đắp trên người bà ấy.
"Anh đưa Niệm Chi đi đi, cô ấy không cần phải nằm đây đâu. Một lát nữa cô ấy sẽ tỉnh, nếu như có đau, anh ở bên cạnh cô ấy, có khi cô ấy còn có thể dễ chịu một chút đấy!" Trần Liệt cười híp mắt đứng sau lưng anh gợi ý, dáng vẻ rất kiểu "lấy công chuộc tội".
Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới anh ta, yên lặng nhìn Tống Cẩm Ninh một chút rồi mới ra khỏi phòng B, sang phòng A bế Cố Niệm Chi đi về phía phòng ngủ của mình.
Anh vừa đặt Cố Niệm Chi lên trên giường, cô đã tỉnh lại, kéo tay áo của anh lẩm bẩm nói, "… Hoắc thiếu, em đau quá… Anh dỗ em đi…"
Con ngươi đen bóng đến kinh người, trong đôi mắt to tròn ầng ậng nước, nhưng từ đầu đến cuối lại không rơi lệ, cứ lẳng lặng nhìn Hoắc Thiệu Hằng như vậy thôi.
Hoắc Thiệu Hằng xót hết cả ruột, không có cách nào từ chối được một yêu cầu như vậy.
Anh thở dài, cũng lên giường theo, kéo cô vào lòng mình, vỗ nhẹ sau lưng cô, "Ngoan, không đau… Không đau nữa nhé…"