Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 31 : Hãy để anh theo đuổi em
Ngày đăng: 16:28 27/05/20
Cố Niệm Chi cười ngượng ngùng.
Mai Hạ Văn là lớp trưởng của bọn họ, đối xử tử tế với tất cả mọi người.
Từ năm ba đại học, khoa Luật của bọn họ đã có cơ hội đến thực tập ở văn phòng của các công ty luật nổi tiếng. Khi đó cô mới chuyển vào học, nào biết việc mình được chọn đầu tiên do Mai Hạ Văn cố ý sắp xếp, chỉ nghĩ rằng tất cả dựa theo thứ hạng thành tích.
Lớp tự học buổi tối tan muộn, quả thật rất nhiều lần Mai Hạ Văn về ký túc xá cùng cô, nhưng bấy lâu nay vẫn nghĩ rằng lớp trưởng là người ham học.
Mà Mai Hạ Văn thật sự rất biết cách trò chuyện, ai đi cùng cậu ta cũng thấy dễ chịu vô cùng, chắc chắn đây là một người có EQ cao.
Hơn nữa, đúng thật cô đã uống rất nhiều sữa tươi và ăn bánh ga tô mật ong vào giờ nghỉ giữa tiết, nhưng vấn đề là cả lớp đều có phần mà!
Hóa ra cậu ấy chỉ đối tốt với mình cô?
Lớp trưởng, anh kín đáo thật đó, anh không nói ra em thật sự không biết anh đang theo đuổi mình đâu...
Cố Niệm Chi chợt cảm thấy muốn khóc ghê.
Cậu ta đối tốt với cô không phải vì tiện thể, mà thật lòng yêu mến...
Nhưng lớp trưởng cũng làm rất nhiều việc cho các bạn học khác trong lớp, vậy có tốt quá không?
Tâm trạng của Cố Niệm Chi vô cùng phức tạp, phản ứng đầu tiên là muốn hỏi chú Hoắc - người giám hộ cô tin tưởng nhất xem phải làm sao bây giờ.
Có điều khi nhớ tới chú Hoắc, cô lại nhớ đến chuyện vân tay. Cố Niệm Chi hít sâu hai lần rồi cười nói: "... Lớp trưởng, anh xóa vân tay của em trong điện thoại của anh đi. Người... người nhà em nói như vậy không hay lắm..."
"À." Mai Hạ Văn nhìn cô, trong lòng cũng thấy hôm qua mình bị ấm đầu nên hành động quá lỗ mãng, không biết có dọa cô sợ không: "Được, để anh xóa đi. Có điều, em phải đồng ý để anh theo đuổi em, được không?" Mai Hạ Văn nói rồi mở điện thoại ra thì phát hiện vân tay của Cố Niệm Chi không còn ở nơi lưu trữ nữa.
Chẳng lẽ lần trước cậu ta không lưu?
Mai Hạ Văn đưa điện thoại cho Cố Niệm Chi nhìn: "Em nhìn xem, lần trước không lưu, thế nên không cần xóa."
Có lẽ tình cảm cậu ta dành cho cô nhiều hơn những gì vẫn nghĩ?
Trong suốt quãng đường còn lại đến trường, hai người đều im lặng không nói, như thể đã đạt tới sự ăn ý nào đó.
Đến trường học, Mai Hạ Văn đỗ xe trước ký túc xá nữ.
Cậu ta xuống xe trước, giúp Cố Niệm Chi lấy vali ra khỏi cốp, sau đó đeo ba lô của cô lên vai và đưa cô về phòng.
Bình thường nam sinh không thể bước vào ký túc xá nữ, nhưng Mai Hạ Văn làm lớp trưởng bốn năm, quản lý ký túc xá nữ đã quen cậu ta từ lâu, nên khi nhìn thấy cũng chỉ xua tay để cậu ta vào trong.
Mai Hạ Văn lễ phép gật đầu chào cô quản lý ký túc xá đứng tuổi: "Bạn lớp cháu vừa khỏi bệnh, hôm nay trở lại trường."
Cô quản lý ký túc xá nhận ra Cố Niệm Chi.
Sinh viên nhỏ tuổi nhất khoa Luật, cũng là người học giỏi và có thành tích tốt nhất.
"Niệm Chi, cháu khỏi ốm rồi à?" Quản lý ký túc xá híp mắt niềm nở chào cô: "Lớp trưởng của các cháu có trách nhiệm lắm, một ngày ba lần lại đến xem cháu đã quay lại chưa."
Cố Niệm Chi cười gật đầu, đưa một túi quà nhỏ cho quản lý: "Cảm ơn cô, đây là chút tấm lòng của cháu."
Gói quà nhỏ này vốn không tính là hối lộ nên cô quản lý cũng thoải mái nhận lấy.
Hai người lên lầu, đẩy cửa phòng ký túc xá ra, ba người bạn trong phòng lập tức hét ầm lên.
"Niệm Chi, em quay lại rồi!"
"Em đã khỏi hẳn chưa?!"
"Lớp trưởng có lòng đi đón em à? Em phải cố gắng cảm ơn lớp trưởng đấy!"