Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 313 : PHÁN QUYẾT
Ngày đăng: 21:04 07/03/21
Hoắc Thiệu Hằng vừa vào trong xe với Cố Niệm Chi thì nghe thấy điện thoại đi động của mình vang lên.
Số điện thoại này cực ít người biết đến, có thể gọi trực tiếp vào đây mà không thông qua nhân viên tiếp điện thoại của Cục tác chiến đặc biệt.
Hoác Thiệu Hằng cầm lấy điện thoại, nhận ra là số máy của Thượng tướng Quý, anh vội vàng nhận cuộc gọi, nghiêm túc hỏi, “Thượng tướng Quý ạ?”
“Ừm, là tôi đây.” Thượng tướng Quý cũng đang ngồi trong xe cười chúc mừng anh, “Vụ kiện lần này làm tốt lắm, tăng thể diện cho Quân đội. Quả phụ của liệt sĩ không thể cứ chết một cách không rõ ràng như thế được. Chuyện này, cậu có công lớn, một thời gian nữa Bộ Quốc phòng sẽ ghi công cho cậu.”
Hoắc Thiệu Hằng khẽ cười nói: “Là việc cháu phải làm mà. Bác La Hân Tuyết cũng là bác gái của cháu, có mối quan hệ thân thích này mà Bộ Quốc phòng lại ghi công cho cháu thì cháu không có mặt mũi nào mà nhận đâu. Thôi bỏ đi ạ!”
Thượng tướng Quý thấy Hoắc Thiệu Hằng từ chối thì cũng không kiên trì tiếp, chỉ nói, “Được, nếu cậu đã nói thế thì cũng có lý, vậy trước tiên cứ ghi chú vào trong hồ sơ của cậu đã. Thiệu Hằng, cậu là tướng lĩnh bồi dưỡng trọng điểm của Bộ Quốc phòng, không thể đi sai bước nhầm một chút nào đâu đấy.”
Hoắc Thiệu Hằng nghe vậy lại thấy kì quái. Anh tự hỏi trong công tác mình hoàn toàn phù hợp với điều lệ của Cục tác chiến đặc biệt, trên sinh hoạt cá nhân cũng tuyệt đối giữ mình trong sạch, không có chuyện bôi nhọ bộ mặt của Bộ Quốc phòng, do đó lập tức trả lời, “Thượng tướng Quý yên tâm, từ trước tới nay, cháu đều phục tùng mệnh lệnh chỉ huy mà.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.” Trong lòng Thượng tướng Quý nhẹ nhõm hẳn, bật cười ha hả, giọng điệu cũng thoải mái hơn nhiều, “Vừa nãy tôi đi ngang qua cổng tòa án, thấy được các cậu. Có điều, lúc ấy đông người quá nên không xuống xe tự mình chúc mừng cậu.”
“Thượng tướng Quý mặc thường phục ra ạ?”
Hoắc Thiệu Hằng chăm chú suy nghĩ một chút đã hiểu.
Nếu như không cải trang, chỉ riêng việc xuất hành đã phong tỏa cả con đường rồi, vậy thì sao anh lại không biết được?
“Đúng thế, tôi lo cho cậu, cho nên tới xem một chút.” Thượng tướng Quý vô cùng hòa nhã, “Biết các cậu thắng, tôi cũng yên tâm. Giờ tôi đã sắp tới Trụ sở Bộ Quốc phòng rồi, có rảnh sẽ gọi điện.”
“Vâng, thưa Thủ trưởng.”
Hoác Thiệu Hằng đáp lời, nghe thấy bên kia cúp điện thoại, anh mới cất điện thoại của mình đi.
Cố Niệm Chi lâng lặng ngồi bên cạnh, vô cùng nhu thuận.
Hoắc Thiệu Hằng nắm lấy tay cô, “Em vất vả quá, về nghỉ ngơi một chút, sắp hết năm rồi.”
Cố Niệm Chi nhìn bầu trời sáng tỏ ngoài cửa sổ xe, cười nói, “Mùa xuân năm này sẽ rất ấm áp nhỉ?”
“Làm gì có chuyện đó?” Triệu Lương Trạch ngồi phía trước đáp lời, “Mấy này nữa sẽ trở trời, anh đã xem dự báo thời tiết rồi, trước và sau Giao thừa sẽ có không khí lạnh tới, lạnh hơn xưa nhiêu.”
Qua Tết Âm lịch, cô sẽ phải đi học.
Cố Niệm Chi bất giác nghĩ tới Hà Chi Sơ. Nhớ tới vụ xung đột giữa hai người ở phòng làm việc của anh ta, cô lại cảm thấy có chút không tự nhiên, khẽ mím môi lại.
Vừa nghĩ tới Hà Chi Sơ, chuông điện thoại di động của Cố Niệm Chi liền vang lên.
Cô lấy điện thoại ra xem, quả đúng là Hà Chỉ Sơ gọi tới.
Lúc đầu cô không muốn nghe, nhưng Hoắc Thiệu Hằng cũng đã thấy, còn lạnh nhạt nói, “Là điện thoại của thầy giáo hướng dẫn em kìa, sao không nghe?”
Cố Niệm Chi biết Hoắc Thiệu Hằng vô cùng thông minh và tỉ mỉ, lại hiểu mình cực kì rõ. Cô lo lắng bị anh nhìn ra manh mối gì nên đành trượt ngón tay một cái, nhận điện thoại, đặt lên bên tai cười hỏi, “Giáo sư Hà ạ?”
“Ừm, là tôi.” Hà Chi Sơ cầm điện thoại đứng cạnh cửa sổ sát đất của căn hộ, đút một tay trong túi quần, “Chúc mừng em, vụ kiện đầu tiên đã đạt được thành công lớn.”
“Những việc em có thể làm thật ra không nhiều.” Cố Niệm Chi không nhận công, “Nhóm Hoác thiếu đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, em chỉ làm ống loa trước tòa mà thôi.”
“Em quá khiêm tốn đấy!” Giọng nói Hà Chi Sơ rất hờ hững, mang theo vẻ lạnh lùng trời sinh. Anh ta dừng một chút rồi lại nói tiếp, “Ghi chép thấm vấn tại tòa của bọn em, tôi đã xem rồi."
Cố Niệm Chi cứng người.
Rõ ràng là tòa án bí mật, ngoại trừ kết quả tuyên án ra, những thứ khác sẽ không được công khai, Hà Chi Sơ lấy được ghi chép thẩm vấn này từ nơi nào?
“Không tin phải không?” Hà Chỉ Sơ phì cười, “Kim Đại Trạng của Công ty luật JD giờ đang làm luật sư cao cấp nhất cho Công ty luật Quân Lâm của tôi. Đáp án cho buổi phỏng vấn mà ông ta đưa cho tôi, chính là phần ghi chép thẩm vấn tại tòa này.”
Cố Niệm Chi không còn biết nói gì nữa, “Kim Đại Trạng chẳng phải là luật sư cao cấp nhất của Công ty luật JD sao? Sao giờ lại tới chỗ thầy rồi?”
“Kỳ quái lắm sao? Ông ta thua vụ kiện này, còn đắc tội nhà họ Bạch, đương nhiên Công ty luật JD phải để ông ta đi. Trong các Công ty luật ở Đế đô, ngoại trừ tôi ra, có lẽ không có người nào dám nhận người như ông ta nữa.”
Hà Chi Sơ nói rất hời hợt, nhưng Cố Niệm Chi lại hiểu được rất nhiều chuyện trong đó. Chuyện này quả là không dễ dàng gì.
Cô khe khẽ thở dài, “Nhà họ Bạch thật sự làm thế sao?”
Bạch Duyệt Nhiên đâu có giống kiểu người không phân định rõ ràng như vậy nhỉ?
“Đương nhiên nhà họ Bạch không cần chủ động ra tay. Nhưng hiện tại, kết quả vụ kiện đã hai năm rõ mười ở đó, nếu Công ty luật JD còn muốn tồn tại được ở Đế đô thì việc để Kim Đại Trạng ra đi là bọn họ muốn bày tỏ thái độ với nhà họ Bạch.”
Hà Chi Sơ có vẻ rất rõ ràng những chuyện trong đó. Cố Niệm Chỉ im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn nói, “Thế Giáo sư Hà không sợ đắc tội nhà họ Bạch sao?”
“Niệm Chi, em đang lo lắng cho tôi sao?”
Hà Chi Sơ lười biếng nói một câu, tâm trạng lo lắng mấy ngày nay đột nhiên khá hơn.
“... Hẹn gặp lại, Giáo sư Hà.”
Cố Niệm Chi quả quyết cúp điện thoại.
Hoắc Thiệu Hàng nheo mắt ngồi bên cạnh Cố Niệm Chi, nhìn cô một cái rồi nói, “Sao thế?”
“Kim Đại Trạng đã bị Công ty luật JD sa thải, anh ta tới chỗ Giáo sư Hà.” Cố Niệm Chi lắc đầu, “Chẳng qua là một vụ kiện thôi mà, cần phải làm như thế sao?”