Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 34 : Giới hạn và đạo đức nghề nghiệp

Ngày đăng: 16:28 27/05/20


"Cúp điện thoại của em? Thầy ấy không nói gì à?" Mai Hạ Văn nghiêng đầu nhìn về phía căn phòng nằm cuối hành lang: "Có phải nhà đang có khách nên không tiện nhận điện của em?"



Cố Niệm Chi chau mày nhìn thoáng qua: "Không biết nữa. Thầy ấy chẳng nói gì cả. Em còn chưa nói xong thầy đã cúp điện thoại rồi."



Lúc này Hà Chi Sơ đang ngồi một mình trên ghế sofa trước cửa sổ sát đất trong phòng, trên tay cầm một phiếu đăng kí. Anh ta nhìn chằm chằm vào tấm ảnh thẻ vuông vức nho nhỏ dán bên ngoài phiếu một lúc, sau đó gọi điện cho trợ giảng Ôn Thủ Ức phòng bên cạnh: "Thủ Ức, cô sang đây một lát."



Ở cách vách, Ôn Thủ Ức gấp máy tính, soi gương chải tóc kỹ càng rồi đổi giày cao gót đi ra ngoài.



Vừa bước ra cô ta bắt gặp một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng ở đầu hành lang.



Người đàn ông cao gầy nho nhã, cô gái lại xinh đẹp nhỏ nhắn, đứng cạnh nhau trông rất đẹp đôi.



Ôn Thủ Ức nhìn họ thêm vài lần rồi mới gõ cửa phòng Hà Chi Sơ.



"Vào đi."



...



Cố Niệm Chi không khuất phục, tiếp tục gọi tới số máy trong phòng của Hà Chi Sơ.



Hà Chi Sơ không nghe máy ngay mà cứ để điện thoại kêu liên tục, mười lăm phút sau anh mới ấn nút mở loa ngoài.



Ôn Thủ Ức vẫn lẳng lặng đứng sau lưng Hà Chi Sơ, như một thứ đồ trang trí trong phòng.




Ở đầu dây bên kia, Cố Niệm Chi nói tiếp: "Em đã đăng kí kì thi nghiên cứu sinh của khoa Luật đại học B theo quy tắc. Mặc dù tới muộn hai lần, nhưng trong quy tắc thi của khoa Luật đại học B có ghi rõ, nếu thí sinh đến muộn vì trường hợp bất khả kháng thì không truy cứu trách nhiệm của thí sinh, trường hợp đó nhà trường sẽ tạo điều kiện để sinh viên có cơ hội thi lại."



"Mà em đột nhiên bị ốm nặng, đây chính là nhân tố bất khả kháng. Con người ăn ngũ cốc hoa màu để sống, sao có thể không ngã bệnh được? Em còn có giấy chứng nhận khám bệnh của bác sĩ trưởng khoa bệnh viện uy tín nhất Đế Quốc, vụ kiện này đi đến đâu em cũng có lý."



Cố Niệm Chi thao thao bất tuyệt xong, chờ Hà Chi Sơ trả lời.



Khóe môi Hà Chi Sơ nhếch lên, nhưng anh ta vẫn không đồng ý: "… Vậy thì sao? Cô vượt quá giới hạn của tôi, tôi không muốn cho cô thêm cơ hội."



"Đây là vấn đề mà em đã hỏi lúc nãy… Thưa Giáo sư Hà, xin hỏi giới hạn của thầy có mâu thuẫn với đạo đức nghề nghiệp hay không? Với tư cách là Giáo sư của khoa Luật đại học B thì đạo đức nghề nghiệp của thầy chính là tuân thủ theo các quy tắc và điều lệ của khoa Luật đại học B. Mà trong quy định của đại học B không có bất kỳ điều nào nói nếu thí sinh đến muộn hai lần sẽ bị hủy tư cách phỏng vấn. Điều này đủ để cho thấy quyết định của thầy chỉ dựa theo sở thích cá nhân, chứ không phải nội quy của trường. Là người nắm quyền trong giới pháp luật, thầy để cho sở thích cá nhân ảnh hưởng tới công việc, vi phạm luật pháp, chính là không có đạo đức nghề nghiệp." Cố Niệm Chi không hề do dự chất vấn Hà Chi Sơ lấy việc tư trả thù riêng, thậm chí còn nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của anh ta.



Cô nhóc này không muốn sống trong nghề nữa sao?



Ôn Thủ Ức sợ ngây người, đưa tay che miệng, không thốt lên lời.



Hà Chi Sơ thong thả gật đầu, vẫn đỡ trán ngồi dựa vào sofa, đôi mắt phượng hơi nhếch lên, giọng nói trầm ấm: "Bị tôi từ chối nhiều lần nhưng vẫn có thể kiên nhẫn tìm cơ hội, tinh thần không bao giờ bỏ cuộc này rất đáng quý đối với một sinh viên khoa Luật. Trong lúc bị quyền uy làm khó nhưng vẫn không khuất phục, còn có can đảm để chất vấn lại kẻ quyền thế, tinh thần tôn trọng pháp luật, nghị lực vĩnh viễn không thỏa hiệp này lại càng khó gặp ở sinh viên khoa Luật… Tốt, Cố Niệm Chi, cái danh xếp thứ nhất này của cô quả nhiên không để tôi thất vọng, tôi cho cô thêm một cơ hội nữa."



Tình thế xoay chuyển, đúng là chết đuối vớ được cọc.



Ở đầu dây bên kia, Cố Niệm Chi vui đến mức nhảy cẫng lên.



Cô bất chấp việc trong tay còn đang cầm điện thoại, cười rạng rỡ với Mai Hạ Văn: "Lớp trưởng, lớp trưởng! Anh nghe thấy gì không? Em có cơ hội phỏng vấn rồi!"