Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 43 : Đảo khách thành chủ
Ngày đăng: 16:28 27/05/20
Năm mười ba tuổi, khi đi theo Hoắc Thiệu Hằng đến Scotland nghỉ mát, Cố Niệm Chi đã từng được ăn món cá chiên kèm khoai tây ở quán rượu Caroline nổi tiếng nhất vùng ấy.
Cô vẫn nhớ mãi món ăn đó, lúc về nhà còn học cách làm. Tiếc rằng về sau, món ăn đó lại bị Trần Liệt cấm tiệt vì quá nhiều dầu mỡ, không lành mạnh, ăn vào dễ béo…
Ánh mắt của Mai Hạ Văn càng thêm thương xót.
Cậu ta biết cá chiên kèm khoai tây là thức ăn nhanh thường được bán ở Mc Donald và KFC, hoàn toàn chẳng đáng gì. Nhưng người thật sự có tiền, thân phận và địa vị đâu ăn mấy thứ đó?
"… Hay cứ ăn mực chiên hành tây đi." Mai Hạ Văn dịu dàng nắm tay Cố Niệm Chi, quay sang nói với cô phục vụ: "Cho thêm hai đĩa mực xào hành tây lớn đi."
Khéo thay, Cố Niệm Chi lại không thích ăn hành với mực.
Nhưng người ta đã bê mấy đĩa lên rồi, dù cô không thích cũng phải lễ phép ăn một hai miếng, khen đôi câu gọi là.
Trông thấy mọi người đánh chén ngon lành, Cố Niệm Chi nhấp một hớp trà sữa, cười tủm tỉm nhìn họ.
Ăn hết món phụ mới tới món chính.
Vì gọi món Ý nên mọi người chia đồ ăn theo kiểu tây, tức là mỗi người một suất riêng, ăn đồ của mình, không lẫn vào đồ của người khác.
Món chính mà Mai Hạ Văn gọi cho Cố Niệm Chi là món Scaloppine thịt bò Milan, dùng hành tây và nguyệt quế làm gia vị, cùng với cá tuyết nướng sốt cà chua.
Cố Niệm Chi lén lút dồn hành tây sang một bên, chỉ thái một miếng thịt bò ra nếm thử.
"Niệm Chi, chúc mừng em nhận được thư thông báo trúng tuyển nghiên cứu sinh hệ thạc sĩ pháp luật của đại học B!" Mai Hạ Văn điềm đạm cười, nâng ly rượu vang trắng Moscato dAsti của Ý lên, chúc mừng Cố Niệm Chi.
Nói rồi, cậu ta lại quay sang giới thiệu các bạn mình với Ngải Duy Nam: "Bọn họ là bạn cùng lớp của tớ. Tráng Sĩ thì cậu biết rồi. Đây là… các bạn nữ lớp tớ, Phương Văn Hân, Tào Vân San, Vương Quân Nhã và Cố Niệm Chi."
Mai Hạ Văn do dự một lúc, cuối cùng cũng không giới thiệu bằng nickname của ba người kia, chỉ nói tên họ thật của các cô.
Ngải Duy Nam thoải mái rót một ly rượu nho cho mình, đổi khách thành chủ nói: "Tôi tới chậm, tự phạt ba ly. Các cậu cứ thoải mái đi nhé. Hạ Văn là người hiếu khách, mọi người đừng ngại ngần, muốn ăn cái gì thì ăn." Nói rồi, cô ta uống cạn một hơi, sau đó lại rót thêm hai ly nữa, tỏ thái độ chủ nhà.
Người cùng ký túc xá của Cố Niệm Chi đều là kẻ sành đời, liếc mắt cũng nhận ra ngay cô nàng này đang muốn công khai "chủ quyền"…
Phương Trà Xanh cười khẽ, thầm nghĩ Ngải Duy Nam này đúng là múa rìu qua mắt thợ. Trò này cô đã chẳng thèm chơi từ hồi tốt nghiệp tiểu học rồi, biết chưa?
Cô lắc ly rượu vang trong tay, điềm tĩnh nói: "Phạt ba ly rượu nho có xá gì? Bình thường chẳng phải người ta vẫn dùng rượu đế à?"
Yêu Cơ lập tức tiếp lời, kẻ tung người hứng: "Đúng đấy, nếu bạn học này thật lòng thì nên phạt ba ly rượu đế mới đúng."
"Có lý. Nhưng hôm nay lớp trưởng có việc mời cô đến à?" Tào Nương Nương thoải mái mỉm cười, cũng nâng ly của mình lên.
Ngải Duy Nam sửng sốt lắc đầu nói: "Lớp trưởng đâu biết hôm nay tôi đến thành phố C, sao mà mời được?"
Tào Nương Nương đặt ly rượu xuống bàn, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ như cũ: "Thế cô tự phạt làm gì? Nói cứ như bọn tôi đang đợi cô vậy, mặt dày như cái ly đế cao này vậy."
Ngải Duy Nam nóng mặt, cô ta quay ra nhìn Mai Hạ Văn, cắn môi: "Lớp trưởng…"
Mai Hạ Văn cười hòa giải: "Ba cậu ấy hay nói đùa thôi, miệng dao găm nhưng tấm lòng Bồ Tát lắm, trêu cậu thôi."