Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu
Chương 29 :
Ngày đăng: 17:10 19/04/20
Do thoả thuận ngầm, Kerry và Geoff tránh thảo luận về vụ án Reardon, cho tới lúc uống cà phê. Trong phần đầu của bữa ăn, Geoff nói chuyện về thời thơ ấu của anh ở New York.
- Tôi đã tưởng những anh chị em họ của tôi sống ở miền quê, - anh nói. - Rồi, sau khi gia đình tôi dọn đến và tôi đã lớn lên tại đó, tôi đã quyết định ở lại.
Anh kể với Kerry anh có bốn cô em gái.
- Tôi ganh tỵ với anh, - nàng nói. - Tôi chỉ có một đứa con, và tôi thường thích đến thăm nhà những người bạn có một gia đình lớn. Tôi vẫn luôn luôn nghĩ sẽ thích thú khi có rất nhiều anh chị em chung quanh. Ba tôi đã qua đời lúc tôi mười chín tuổi và mẹ tôi đã tái giá khi tôi hai mươi mốt tuổi và bà ấy chuyển tới Colorado. Tôi gặp bà ấy hai lần mỗi năm.
Ánh mắt của Geoff dịu xuống.
- Như vậy chị đã không nhận được nhiều hỗ trợ của gia đình, - anh nói.
- Không, tôi nghĩ là không, nhưng Jonathan và Grace Hoover đã lấp đầy khoảng trống. Họ đã rất tuyệt vời đối với tôi, hầu như là cha mẹ.
Họ nói chuyện về trường luật, đồng ý rằng năm thứ nhất là một nỗi kinh hoàng mà họ ghét phải tiếp tục chịu đựng.
- Điều gì đã khiến anh quyết định trở thành một luật sư biện hộ? - Kerry hỏi.
- Hồi tôi còn là một đứa bé, một phụ nữ trong cùng toà nhà của chúng tôi, Anna Owens, là một trong những người tử tế nhất mà tôi từng quen biết. Tôi nhớ khi tôi khoảng tám tuổi và chạy qua tiền sảnh để bắt kịp thang máy, tôi đã đâm sầm vào bà ấy và làm cho bà ấy ngã. Bất cứ một ai khác chắc đã điên tiết gào lên, nhưng bà ấy chỉ gượng đứng lên và nói: "Geoff, thang máy sẽ trở xuống, cháu biết mà". Rồi bà ấy cười. Bà ấy thấy rõ tôi đang hổ thẹn tới mức nào.
- Điều đó đã không làm cho anh trở thành một luật sư biện hộ, - Kerry mỉm cười.
- Không. Nhưng ba tháng sau, khi bị chồng bỏ rơi bà ấy đã theo dõi ông ta đến tận căn hộ của cô bạn gái mới của ông ta và bắn ông ta. Tôi tin chắc đó là một cơn mất trí nhất thời, luật sư của bà ấy đã biện hộ như thế, nhưng dù sao đi nữa bà ấy đã phải vào tù hai mươi năm. Theo ý tôi, cách nói then chốt là "tình tiết giảm nhẹ". Khi tôi tin đó là sự thật, hoặc khi tôi tin bị cáo vô tội, như trường hợp của Skip Reardon, tôi sẽ nhận biện hộ. - Anh ngừng lại một lát. - Và điều gì đã khiến chị trở thành một công tố viên?
- Nạn nhân và gia đình của nạn nhân, - nàng chỉ nói. - Căn cứ theo giả thuyết của anh, tôi đã có thể bắn Rob Kinellen và biện hộ theo dạng tình tiết giảm nhẹ.
Robin biết rằng mẹ đang giận ba bởi vì Bob đã không nói chuyện với Kerry sau khi xảy ra tai nạn, nhưng Bob đã để lại một tin nhắn. Và quả thực, Kerry đã không gặp Bob nhiều, nhưng mỗi lần hai bố con ở bên nhau, Bob thật tuyệt vời.
Lúc sáu giờ rưỡi, họ dừng lại ở nhà hàng. Họ vừa ăn tôm và sò vừa trò chuyện. Bob hứa chắc chắn năm nay họ sẽ đi trượt tuyết, chỉ hai cha con với nhau.
- Một ngày nào đó, khi mẹ bận đi chơi với ai. - Bob nháy mắt.
- Ồ! Mẹ không đi chơi nhiều đâu, - Robin nói - Mùa hè năm nay có một người con có cảm tình đã đưa mẹ đi chơi hai lần, nhưng mẹ nói ông ta chán ngắt.
- Ông ta làm nghề gì?
- Ông ta là một kỹ sư, con nghĩ thế.
- Khi mẹ trở thành một thẩm phán, có lẽ cuối cùng mẹ sẽ làm bạn với một thẩm phán khác. Sẽ có rất nhiều người vây quanh mẹ.
- Đêm hôm trước, một luật sư đã đến nhà. - Robin nói. - Chú ấy rất tử tế. Nhưng con nghĩ đó chỉ là công việc.
Nãy giờ Bob Kinellen chỉ lơ đễnh theo dõi cuộc trò chuyện. Lúc này, anh chợt trở nên chăm chú.
- Chú ấy tên là gì?
- Geoff Dorso. Chú ấy mang đến một hồ sơ dày cộm cho mẹ đọc.
Khi cha em đột nhiên trở nên im lặng, Robin có cảm tưởng tội lỗi rằng có lẽ em đã nói quá nhiều, có lẽ cha cô đang giận em. Trở lại xe hơi, em ngủ trong đoạn đường còn lại, và khi cha em cho em xuống xe lúc chín giờ rưỡi, em vui mừng vì đã về nhà.
Thứ Hai, ngày 30 tháng 10