Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu
Chương 36 :
Ngày đăng: 17:10 19/04/20
Mặc dầu vẫn còn sớm, tình trạng lưu thông trong Manhattan đã rất nhộn nhịp. Nhưng tối thiểu xe cộ chạy với tốc độ vừa phải. Tuy nhiên, Kerry phải mất một tiếng đồng hồ để đến New York từ New Jersey, chạy trên một đoạn của xa lộ Westside,và băng ngang thành phố để tới phòng khám của bác sỹ Smith ở đại lộ 5.
Nàng đến trễ ba phút.
Charles Smith đích thân ra mở cửa cho nàng. Ngay cả một chút lịch sự mà ông đã bày tỏ trong hai lần Robin đến khám bệnh cũng không còn. Ông không chào nàng, mà chỉ nói:
- Tôi có thể dành cho bà hai mươi phút, bà McGrath, không hơn một giây. Rồi ông dẫn nàng vào văn phòng riêng.
Nếu đó là cách ông ta sẽ xử sự, Kerry nghĩ, thì càng hay. Sau khi ngồi xuống trước bàn làm việc của ông ta, nàng nói ngay:
- Bác sỹ Smith, ngay sau khi trông thấy hai phụ nữ ra khỏi phòng mạch này giống hệt một cách đáng kinh ngạc với cô con gái đã bị giết của ông là Suzanne, tôi đã băn khoăn về thực trạng liên quan đến cái chết của cô ấy đến mức tôi đã dành phần lớn thời thời gian trong tuần vừa qua để đọc biên bản xét xử vụ án Skip Reardon.
Nàng nhận thấy vẻ thù hận hiện rõ trên mặt của bác sỹ Smith khi nàng nhắc tới cái tên Reardon. Đôi mắt ông ta nheo lại, miệng ông mím chặt, nhiều nếp nhăn hằn sâu trên trán ông và hai vết ngoặc chạy dọc hai bên má ông. Nàng nhìn thẳng vào mắt ông.
- Bác sỹ Smith, ông nên biết tôi thành thực lấy làm tiếc về việc ông đã mất con gái. Ông là một người cha ly hôn. Tôi là một người mẹ ly hôn. Giống như ông, tôi chỉ có một đứa con, một cô con gái. Tôi đã trải qua nỗi đau đớn khi tôi nhận được cú điện thoại báo tin Robin đã gặp tai nạn. Tôi có thể hình dung được ông đã cảm thấy như thế nào khi ông nghe nói về Suzanne.
Smith nhìn nàng với vẻ trầm tĩnh, các ngón tay siết chặt vào nhau. Kerry cảm thấy có một rào chắn không thể vượt qua giữa họ. Nếu vậy, phần còn lại của cuộc trò chuyện có thể đoán trước. Ông sẽ để cho nàng nói, thỉnh thoảng mới bày tỏ vài lời về tình yêu và sự mất mát, và sau đó đưa nàng ra cửa. Làm sao nàng có thể vươt qua rào chắn đó?
- Tôi có thể cho bà xem những tấm ảnh trước và sau của những nạn nhân mà tôi đã từng giúp đỡ. Bà hỏi tại sao một số bệnh nhân của tôi giống như con gái tôi. Tôi sẽ nói cho bà nghe lý do. Bởi vì trong mười năm gần đây, một vài phụ nữ trẻ tầm thường và không vui đã đến phòng mạch này và tôi có thể cho họ sắc đẹp của Suzanne.
Kerry biết ông sắp bảo nàng ra về. Nàng vội vàng hỏi:
- Thế thì tại sao cách đây mấy năm, ông đã nói với một phụ nữ tên Susan Grant đến nhờ ông khám, rằng một đôi khi sắc đẹp đã bị lạm dụng và hậu quả là ghen tuông và bạo lực? Có phải ông đã liên tưởng tới Suzanne? Không phải Skip Reardon đã có một lý do để ghen hay sao? Có lẽ ông đã mua cho cô ấy tất cả nữ trang mà Skip Reardon không thể giải thích, nhưng anh ta đã thề không gửi bó hoa hồng mà Suzanne đã nhận được vào ngày cô ấy chết.
Bác sĩ Smith đứng lên.
- Bà McGrath, tôi nghĩ trong nghề nghiệp của bà, bà phải biết rằng hầu hết bọn sát nhân đều khẳng định mình vô tội. Và giờ đây, cuộc thảo luận này đã kết thúc.
Kerry không thể làm được gì khác hơn là đi theo ông ra khỏi phòng. Trong lúc bước sau ông, nàng nhận thấy ông đang giữ chặt bàn tay phải sát hông. Có phải đó là một cơn run trong lòng bàn tay của ông? Phải, đúng vậy. Ra tới cửa, ông nói:
- Bà McGrath, bà phải hiểu rằng chỉ cần nghe cái tên của Skip Reardon là tôi đã buồn nôn. Xin hãy gọi bà Carpenter và cho bà ta biết tên của một bác sỹ khác mà bà ta có thể chuyển hồ sơ của Robin tới. Tôi không muốn nghe nói tới bà hoặc trông thấy bà cũng như con gái bà một lần nào nữa.
Ông ở sát bên nàng đến nỗi Kerry phải vội bước lùi lại. Trong con người này có một vẻ gì đó thực sự đáng sợ. Đôi mắt của ông, tràn đầy tức giận và căm thù, dường như đang xuyên thủng người nàng. Nếu ông có một khẩu súng trong tay ngay lúc này, mình chắc chắn ông sẽ sử dụng, nàng thầm nghĩ.