Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu

Chương 6 :

Ngày đăng: 17:09 19/04/20


Sau bữa ăn tối với Jonathan và Grace, họ trở về nhà, và Robin đi ngủ đã lâu, Kerry vẫn còn tiếp tục làm việc. Bàn viết của nàng đặt ngay trong phòng khách nhỏ của ngôi nhà mà nàng đã dọn đến sau khi Bob ra đi và nàng đã bán ngôi nhà họ đã cùng mua. Nàng đã có thể tìm được nơi ở mới với giá rất hời, vào lúc thị trường bất động sản suy sút, và nàng lấy làm sung sướng vì đã mua được - nàng rất thích nơi này. Được xây dựng cách đây năm mươi năm, đây là một ngôi nhà rộng rãi với một tầng gác và mái nhọn có hai cửa sổ trên mái, nằm trên một khu đất hai màu đầy cây cối. Thời gian duy nhất nàng không thích là khi lá cây bắt đầu rụng.



Chắc là sắp bắt đầu rồi, nàng nghĩ với một tiếng thở dài.



Ngày mai, nàng sẽ thẩm vấn chéo bị cáo trong một vụ án mạng nàng đang khởi tố. Đó là một diễn viên giỏi. Trên chỗ đứng của nhân chứng tạo tòa án, lời tường thuật của anh ta về các sự kiện dẫn tới cái chết của người giám sát anh ta có vẻ hoàn toàn có thể chấp nhận được. Anh ta khai rằng cấp trên của anh ta đã không ngừng hạ nhục anh ta, đến mức một hôm anh ta đã mất tự chủ và giết chết bà. Luật sự của anh ta sẽ đề nghị tuyên án ngộ sát.



Công việc của Kerry là phân tích câu chuyện của bị cáo, chứng minh rằng đây là một cuộc trả thù được tính toán một cách cẩn thận và được thực hiện chống lại cấp trên, vì nhiều lý do xác đáng, đã từ chối đề bạt anh ta. Một sự từ chối đã khiến bà mất mạng. Giờ đây anh ta phải đền tội, Kerry nghĩ.



Mãi tới một giờ sáng, nàng mới hài lòng vì đã đặt ra mọi câu nàng muốn hỏi, mọi điểm nàng muốn giải thích.
Mãi tới một giờ sáng, nàng mới hài lòng vì đã đặt ra mọi câu nàng muốn hỏi, mọi điểm nàng muốn giải thích.



Một cách mệt mỏi, nàng đi lên gác. Nàng liếc qua Robin, đang ngủ say, kéo chăn đắp kín mình nó, rồi bước qua hành lang vào phòng riêng của nàng.



Năm phút sau, rửa sạch phấn son, đáng răng, mặc áo ngủ, nàng chuồi mình trên cái giường lớn bằng đồng mà nàng đã mua trong một vụ bán từ thiện sau ngày Bob ra đi. Nàng đã thay đổi tất cả đồ đạc trong phòng. Làm sao nàng có thể sống bên những vật dụng cũ, nhìn tủ com mốt của anh, bàn đêm của anh, trông thấy chỗ trống của cái gối phía anh ở trên giường?



Mành cửa chỉ khép lưng chừng, và qua ánh sáng lờ mờ của cây đèn ở lối đi vào nhà, nàng có thể trông thấy một cơn mưa đều đặn đã bắt đầu rơi.




Thôi được, thời tiết tốt không thể kéo dài mãi mãi, nàng nghĩ, ít ra vẫn còn may vì không lạnh như dự đoán, và cơn mưa chắc sẽ không chuyển sang mưa đá. Nàng nhắm mắt mong đầu óc mình ngừng quay cuồng, tự hỏi tại sao mình cảm thấy quá khó chịu như thế này.



Nàng tỉnh dậy lúc năm giờ, rồi cố ngủ lơ mơ cho tới sáu giờ. Chính trong khoảng thời gian này giấc mơ đã đến với nàng lần đầu tiên.



Nàng thấy mình ở trong phòng đợi của một phòng mạch. Có một phụ nữ nằm trên sàn, đôi mắt



lớn và đứng nhìn chằm chằm vào cõi hư vô. Một mái tóc đen bao quanh gương mặt cực kỳ xinh đẹp. Một sợi dây thắt nút siết quanh cổ cô ta.



Rồi, trong lúc Kerry quan sát, người phụ nữ đứng lên, tháo sợi dây ra khỏi cổ và tới gặp nhân viên tiếp tân để ký một cuộc hẹn.