Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu
Chương 71 :
Ngày đăng: 17:10 19/04/20
Kerry quyết định mang Robin theo khi nàng lái xe tới nhà của Jason Arnott. Nàng biết Robin rất hoang mang khi trông thấy nàng cãi vã với Bob đêm hôm trước để giành giật bản sao chụp mảnh giấy của Haskell, và nàng nghĩ chuyến chạy xe tới Alpine sẽ cho hai mẹ con nửa tiếng đồng hồ để trò chuyện. Nàng tự trách mình về vụ đã xảy ra với Bob. Đáng lẽ nàng phải biết anh sẽ không đời nào chịu để cho nàng lấy mảnh giấy đó. Dù sao đi nữa, nàng biết điều chứa đựng trong đó. Nàng đã ghi nhanh lại đúng như nàng trông thấy, như vậy nàng có thể đưa cho Geoff xem sau này.
Hôm nay là một ngày nắng, bầu trời quang đãng, nàng nghĩ thời tiết này khiến người ta lên tinh thần. Giờ đây nàng biết mình phải xem xét lại một cách nghiêm túc vụ án Reardon, và thực sự rà soát toàn bộ, nàng quyết tâm làm nhanh việc này.
Robin sẵn lòng đồng ý đi theo mẹ, mặc dầu nó nói thẳng nó muốn trở về vào khoảng mười hai giờ trưa. Nó muốn mời Cassie tới ăn trưa.
Lúc đó Kerry mới nói cho nó về dự tính của nàng tới thăm gia đình của Geoff trong thời gian nàng đến Trenton vì công việc.
- Bởi vì mẹ lo lắng cho con,- Robin nói với vẻ thản nhiên.
- Phải, mẹ muốn con ở nơi mẹ biết con sẽ an toàn, và mẹ biết con sẽ vui vẻ với gia đình Dorso. Thứ hai, khi mẹ đưa con đến trường, mẹ sẽ thảo luận với ông Frank Green về tất cả chuyện này. Bây giờ, Rob, khi chúng ta tới nhà ông Arnott, con cùng vào với mẹ, nhưng con cần biết mẹ phải nói chuyện riêng với ông ấy. Con có mang theo một cuốn sách đấy chứ?
- Dạ, con tự hỏi hôm nay sẽ có mặt bao nhiêu cháu trai cháu gái của chú Geoff. Xem nào, chú ấy có bốn người em gái. Người trẻ nhất còn chưa có chồng. Người kế tiếp chú Geoff có ba đứa con, một đứa con trai chín tuổi - nó là đứa gần tuổi con hơn hết- rồi một cô gái bảy tuổi, và một cậu trai lên bốn. Người em gái thứ hai của chú Geoff có bốn đứa con, nhưng tất cả hãy còn bé, theo con nghĩ đứa lớn nhất mới lên sáu. Rồi một cô sinh đôi, hai anh em mới hai tuổi.
- Rob, lạy Chúa, từ đâu con hay biết tất cả những điều này? - Kerry hỏi.
- Đêm hôm trước trong bữa ăn tối, chú Geoff đã nói chuyện về bọn chúng. Lúc đó, con đoán mẹ như đang ở trên mây xanh. Con muốn nói, mẹ đã không lắng nghe. Dù sao con nghĩ đi đến đó cũng thú vị. Chú ấy nói mẹ chú ấy nấu ăn rất ngon.
Trong lúc họ rời khỏi nhà Closter và vào vùng Alpine, Kerry nhìn bảng chỉ dẫn:
- Không còn xa nữa.
Năm phút sau họ lái xe lên một con đường quanh co tới tòa nhà theo kiểu châu Âu của Jason Arnott. Ánh nắng sáng chói vờn trên cấu trúc, tổng hợp một cách hùng vĩ bởi đá, vữa, gạch và gỗ, với nhiều khung cửa sổ ô kính trên cao.
- Chà! – Robin thốt lên.
- Nó làm cho chúng ta nhận thấy chúng ta sống một cách đạm bạc như thế nào. - Kerry công nhận, trong lúc nàng đậu xe trong một lối đi hình bán nguyệt.
Jason Arnott mở cửa cho họ trước khi họ có thể tìm ra nút chuông. Lời chào mừng của ông ta có vẻ thân tình.
- Bà McGrath, và đây là phụ tá trẻ tuổi của bà?
- Ông Arnott, tôi đã nói đây chỉ là cuộc viếng thăm không chính thức. - Kery nói, rồi nàng giới thiệu Robin. - Có lẽ cháu có thể đợi ở đây trong thời gian chúng ta nói chuyện. - Nàng chỉ một chiếc ghế bên cạnh một bức tượng bằng đồng tạc hình hai hiệp sĩ đang chiến đấu.
- Ồ, rất vui mừng. Mặc dầu, tôi không nghĩ cô ấy để cho Jimmy biết như thế. Cô ấy biết ông ta có nhiều bạn gái, và cô ấy thích làm cho ông ta ghen. Bà còn nhớ một trong những màn trong phàn đầu của truyện Cuốn theo chiều gió, màn Scarlett thu hút tất cả bạn trai của những cô gái khác?
- Vâng, tôi nhớ.
- Đó chính là Suzanne của chúng tôi. Người ta có thể nghĩ cô ấy đã phát triển tự nhiên theo thời gian. Xét cho cùng, đó chỉ là một trò trẻ con, phải không? Nhưng không có một người đàn ông nào mà Suzanne không cố gắng quyến rũ. Điều đó khiến cho cô ấy không được lòng những phụ nữ khác.
- Và phản ứng của bác sĩ Smith đối với sự tán tỉnh của cô ấy?
- Phẫn nộ, tôi có thể nói như vậy. Tôi nghĩ rằng nếu có thể được, chắc là Smith đã dựng một rào cản chung quanh để giữ cho nhiều người khác không sao tới gần cô ấy, giống như những viện bảo tàng xây rào cản chung quanh các vật quý già nhất của họ.
Ông không biết ông đang tới gần mục tiêu như thế nào đâu, Kerry nghĩ. Nàng hồi tưởng những gì Deidre Rearde đã nói về mối quan hệ của bác sĩ Smith với Suzanne, rằng ông cư xử với cô như một món đồ.
- Nếu lý thuyết của ông đúng, ông Arnott, đó có phải là một lý do khiến cho bác sĩ Smith tức giận Skip Reardon?
- Tức giận anh ta? Tôi nghĩ còn sâu sắc hơn thế. Tôi nghĩ ông ấy căm ghét anh ta.
- Ông Arnott, ông có lý do nào để nghĩ rằng Suzanne đã có một người đàn ông nào khác ngoài chồng và cha cô ấy hay không?
- Nếu có, tôi không tham gia vào đó. Suzanne có một vài món thật đẹp, mà tôi biết rất rõ. Trong mỗi dịp sinh nhật và dịp lễ Giáng sinh hằng năm. Skip đã mua tặng cô ấy nhiều món quà sau khi cô ấy chỉ đúng những gì cô ấy muốn. Cô ấy cũng có một vài mòn xưa cũ thuộc loại độc nhất của Cartier mà tôi tin là do cha cô ấy cho.
Hoặc do ông ta mua. Kerry nghĩ. Nàng đứng lên.
- Ông Arnott, ông có nghĩ Skip Reardon đã giết Suzanne?
Ông ta cũng đứng lên theo.
- Bà McGrath, tôi tự xem mình rất hiểu biết về mỹ nghệ và đồ đạc cổ, và tôi không giỏi trong việc xét đoán con người. Nhưng phải chăng đúng là tình yêu và tiền bạc là hai lý do lớn nhất để giết người? Tôi lấy làm tiếc phải nói rằng trong vụ án này cả hai lý do đó dường như đều thích hợp với Skip. Bà có đồng ý không?
Từ một cửa sổ, Jason Arnott quan sát chiếc xe hơi của Kerry mất dạng phía dưới lối đi. Nghĩ lại cuộc trao đổi ý kiến ngắn ngủi vừa qua, ông ta cảm thấy mình đã được biết các chi tiết một cách vừa đủ để tỏ ra hữu ích, mơ hồ một cách vừa đủ để cho Kerry, giống như cả hai bên nguyên cáo và bị cáo mười năm về trước, có thể quyết định không còn gì cần chất vấn ông ta.
Mình có nghĩ Skip Reardon đã giết Suzanne? Không, tôi không nghĩ như vậy, bà McGrath, ông ta nghĩ. Tôi nghĩ rằng giống như nhiều người đàn ông khác, Skip đã có khả năng giết vợ. Tuy nhiên, đêm hôm ấy một người nào đó đã làm việc này thay thế anh ta.