Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu
Chương 73 :
Ngày đăng: 17:11 19/04/20
Geoff đón Kerry và Robin lúc một giờ. Khi họ tới Essex Fells, Geoff dẫn Kerry và Robin vào trong nhà và giới thiệu họ với tất cả mọi người. Lúc cuối bữa ăn tối gia đình đêm hôm trước, anh đã giải thích vắn tắt với những người lớn tình huống khiến anh phải mang Robin theo.
Ngay lập tức bản năng của mẹ anh đã tập trung vào sự kiện người đàn bà mà Geoff cứ gọi là "mẹ của Robin" chắc hẳn có một ý nghĩa đặc biệt đối với con trai của bà.
- Tất nhiên, cứ để Robin ở đây suốt buổi chiều, - bà nói. - Tội nghiệp cho cháu, kẻ đó thậm chí có thể nghĩ tới việc hãm hại cháu. Còn Geoff, sau khi con và mẹ của cháu
- có phải con đã nói tên cô ấy là Kerry? - trở về từ Trenton, tất cả phải ở lại ăn tối cùng với gia đình.
Geoff biết câu nói mơ hồ của anh "chúng con sẽ tính sau" không gây tác dụng gì. Trừ phi một chuyện bất ngờ nào đó xảy ra, chúng ta sẽ ăn ở bàn ăn của mẹ, anh tự bảo.
Ngay lúc đó, anh phát hiện sự đồng ý trong ánh mắt của mẹ anh khi bà trông thấy Kerry. Nàng mặc một cái áo khoác lông lạc đà có thắt lưng và một cái quần phù hợp.
Một chiếc áo thun cổ lọ màu xanh lá cây càng làm nổi bật ánh nâu đỏ trong đôi mắt của nàng. Mái tóc của nàng buông lơi quanh cổ áo. Ngoại trừ chút son trên môi, nàng chỉ kẻ mí mắt.
Sau đó, anh có thể trông thấy mẹ anh rất hài lòng với lời cám ơn chân thật, không thái quá của Kerry về việc cho Robin ở lại trong lúc nàng đến nhà tù. Mẹ vẫn luôn luôn khó chịu vì những lời lẽ lễ độ quá mức, anh nghĩ.
Robin thích thú khi nghe nói tất cả chín người cháu đang ở đâu đó trong nhà.
- Don sẽ dẫn cháu và hai cháu lớn nhất đến Sports World, - bà Dorso nói với nó.
Kerry lắc đầu và khẽ nói:
- Cháu không biết...
- Don là người em rể tôi và hiện là đại úy trong sở cảnh sát bang Massachusetts, - Geoff trấn an nàng. - Cậu ấy sẽ bám sát bọn trẻ như keo.
Rõ ràng là Robin mong có một thời gian vui vẻ. Nó nhìn cặp song sinh hai tuổi bị cậu em họ bốn tuổi rượt đuổi, chạy thục mạng qua họ.
Kerry trông thấy viên cai ngục ở cửa nhìn đồng hồ trên tường.
- Chúng ta chỉ còn vài phút, - nàng hối hả nói. - Skip, anh trông thấy khung ảnh đó lần cuối lúc nào?
- Nó vẫn còn ở đó buổi sáng cuối cùng khi tôi thay áo quần. Tôi nhớ rất kỹ, bởi vì tôi đã nhìn nó khi tôi bỏ các thứ linh tinh vào trong túi bộ đồ tôi vừa mặc. Đêm hôm ấy, khi các thám tử bảo họ sẽ đưa tôi về sở cảnh sát để thẩm vấn, một người trong bọn họ đã lên phòng ngủ cùng với tôi trong lúc tôi lấy cái áo thun. Lúc đó khung ảnh đã không còn.
- Nếu Suzanne đã có quan hệ mật thiết với một người nào khác, rất có thể cô ấy đã tặng tấm ảnh của cô ấy cho người đó vào ngày hôm ấy.
- Không. Đó là một trong những tấm ảnh đẹp nhất của cô ấy, và cô ấy rất thích nhìn ngắm nó. Và tôi không nghĩ cô ấy thậm chí đã cả gan đem cho quà cưới của mẹ tôi.
- Và nó không bao giờ xuất hiện trở lại?- Kerry hỏi.
- Không bao giờ. Và khi tôi cố gắng nói có thể nó đã bị lấy trộm, công tố viên đáp lại rằng nếu một tên trộm đã có mặt tại đó thì tất cả nữ trang đã không còn.
Tiếng chuông báo hiệu chấm dứt giờ thăm. Lần này, khi Skip đứng lên, anh ta choàng một cánh tay quanh mẹ anh, cánh tay kia quanh Beth, và kéo họ sát vào anh.
Qua phía trên đầu họ, anh ta nhìn Kerry và Geoff. Nụ cười của anh ta làm cho anh ta có vẻ trẻ hơn mười tuổi.
- Kerry, chị tìm cách đưa tôi ra khỏi nơi này và tôi sẽ xây cho chị một ngôi nhà mà chị sẽ không bao giờ muốn rời khỏi trong phần đời còn lại của cuộc đời chị. - Rồi đột nhiên anh ta bật cười, nói tiếp. - Lạy Chúa, trong nơi này tôi không thể tin mình đã nói như thế.
Ở đầu kia của căn phòng, tù nhân Will Toth đang ngồi với bạn gái của anh ta, nhưng anh ta dồn hầu hết chú tâm vào nhóm người quanh Skip Reardon. Anh ta đã nhiều lần trông thấy mẹ của Skip, viên luật sư và cô bạn gái ở đây. Rồi tuần trước anh ta đã nhận ra Kerry MaGrath khi nàng đến gặp Skip. Anh ta sẽ nhận ra nàng ở bất cứ nơi đâu. - McGrath chính là lý do khiến anh ta sẽ phải trải qua mười lăm năm sắp tới trong địa ngục này. Nàng là công tố viên tại phiên toà xét xử anh ta. Rõ ràng là hôm nay nàng đang tỏ ra rất tử tế với Reardon; anh ta đã nhận thấy nàng dành toàn bộ thời gian vào việc ghi chép những gì Reardon kể với nàng.
Will và cô bạn gái của anh ta đứng lên khi có dấu hiệu thông báo thời gian tới thăm đã hết. Trong lúc anh ta hôn từ biệt cô, anh ta khẽ nói:
- Em hãy gọi điện thoại cho anh trai của em ngay sau khi về tới nhà và bảo anh ấy nhắn tin hôm nay MaGrath đã lại đến đây một lần nữa và ghi chép rất nhiều chuyện.