Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu
Chương 85 :
Ngày đăng: 17:11 19/04/20
Sáng thứ ba, Deidre và Beth Taylor đã ở trong phòng tiếp tân thuộc văn phòng luật của Geoff Dorso khi anh đến lúc chín giờ.
Beth xin lỗi cho cả hai người.
- Geoff, tôi hết sức lấy làm tiếc vì đã đến mà không gọi điện thoại báo trước, - cô nói, - nhưng bà Deidre phải vào bệnh viện để giải phẫu vào sáng mai. Tôi nghĩ bà ấy sẽ an tâm hơn nếu bà ấy có cơ hội nói chuyện với anh trong vài phút và đưa cho anh tấm ảnh của Suzanne mà chúng ta đã nói chuyện ngày hôm kia.
Deidre Reardon đang nhìn anh với vẻ lo lắng.
- Ồ, thôi nào, bà Deidre, - Geoff nói bằng một giọng nhiệt tình, - bà biết bà không cần phải xin lỗi về việc tới đây gặp tôi. Bà không phải là mẹ của khách hàng lừng danh của tôi hay sao?
- Tất nhiên. Tất cả chúng ta đều biết rằng vụ này đã mang lại không ít tiền cho anh, - Deidre Reasdon khẽ nói với một nụ cười nhẹ nhõm, trong lúc Geoff nắm lấy hai bàn tay của bà.
- Đó là vì tôi hết sức ngượng khi tôi xông vào văn phòng xinh xắn của Kerry McGrath tuần vừa qua và xử sự không tốt đẹp với cô ấy. Sau đó, tôi mới biết con cô ấy đã bị đe dọa vì cô ấy đang cố gắng giúp con tôi.
- Kerry rất hiểu bà đã cảm thấy như thế nào ngày hôm ấy. Hãy vào văn phòng của tôi. Tôi tin chắc cà phê đã được pha xong.
- Kerry rất hiểu bà đã cảm thấy như thế nào ngày hôm ấy. Hãy vào văn phòng của tôi. Tôi tin chắc cà phê đã được pha xong.
- Chúng tôi chỉ ở lại năm phút, - Beth hứa trong lúc Geoff đặt tách cà phê trước mặt nàng, - và chúng tôi sẽ không lãng phí thời gian của anh bằng cách nói rằng cuối cùng vẫn có một hy vọng thực sự cho Skip. Anh biết chúng tôi cảm thấy như thế nào về mọi việc anh đang làm.
- Kerry đã gặp bác sĩ Smith chiều hôm qua, - Geoff nói, - Cô ấy nghĩ cô ấy đã thuyết phục được ông ta. Nhưng cũng có nhiều sự kiện khác. – Anh kể cho họ nghe về các hồ sơ lưu trữ của Barney Haskell. – Rốt cuộc rất có thể chúng tôi sẽ có khả năng truy ra nguồn gốc các món nữ trang mà chúng tôi nghĩ Weeks đã mua tặng Suzanne.
- Đó là một trong những lí do chúng tôi đến đây,- Deidre Reardon nói với anh, - Chắc anh còn nhớ tôi đã nói tôi có một tấm ảnh cho thấy Suzanne đang mang cây trâm cổ đính kim cương đã mất tích? Ngay sau khi tôi từ trại giam về nhà đêm thứ Bảy, tôi đã tìm nhưng không thấy. Suốt Chủ Nhật và ngày ngày hôm qua, tôi đã lục soát khắp căn hộ. Tất nhiên tấm ảnh cũng không có ở đó. Một cách ngu xuẩn, tôi đã quên rằng vào một lúc nào đó tôi đã cho bọc plastic và để vào giấy tờ cá nhân của mình. Dù sao đi nữa, cuối cùng tôi đã tìm được nó. Với tất vả những lời bàn luận về các món nữ trang ngày hôm kia, tôi cảm thấy cần phải đưa nó cho anh.
Bà trao cho anh một phong bì bằng giấy gói ma ni. Từ trong đó, anh rút ra một trang báo gấp lại của tờ Palisades Community Life, một tuần báo khổ nhỏ. Trong lúc anh mở ra xem, Geoff nhận thấy ngày 24 tháng 4, cách đây gần mười năm và chỉ một tháng trước khi Suzanne Reardon chết.
- Tấm ảnh có nhiều người đã được chụp tại câu lạc bộ Palisades Country chiếm bốn cột báo. Geoff nhận ra Suzanne ngay tức khắc. sắc đẹp nổi bật của cô đập vào mắt người xem. Cô đứng hơi nghiêng, và máy ảnh đã chụp rõ những viên kim cương lấp lánh trên ve áo của cô.
- Đây là cây trâm đã mất tích. - Deidre vừa giải thích vừa chỉ tay vào đó, - nhưng Skip không nhớ lần cuối trông thấy Suzanne mang nó vào lúc nào.
Tôi rất vui mừng có được tấm ảnh này, - Geoff nói, - Khi chúng tôi có thể có được một bản sao của một trong số hồ sơ kế toán do Haskell lưu trữ, có lẽ chúng tôi sẽ có khả năng truy ra nguồn gốc cây trâm.
Geoff gần như cảm thấy lòng se lại khi nhìn vẻ hy vọng háo hức trên mặt của cả hai người. Xin đừng để cho mình làm họ thất vọng, anh cầu nguyện trong lúc anh đưa họ trở lại phòng tiếp tân. Tới cửa, anh ghì chặt Deidre.
- Bây giờ, xin chúc bà chóng bình phục sau cuộc giải phẫu và sẽ cảm thấy dễ chịu hơn . Bà không thể đau ốm vào ngày người ta phóng thích Skip.
- Geoff, tôi không bao giờ bước qua địa ngục này để rồi hôm nay chịu bỏ cuộc.
Sau khi trả lời nhiều cú điện thoại và yêu cầu của các khách hàng khác, Geoff quyết định gọi điện thoại cho Kerry. Có lẽ nàng muốn có một bản fax của tấm ảnh Deidre đã mang đến. Hoặc có lẽ chỉ vì mình muốn nói chuyện với nàng, anh tự thừa nhận.
Khi cô thư kí của Kerry nối đường dây với nàng, giọng nói hoảng sợ của nàng khiến anh lạnh toát cả người.
- Tôi vừa mở một gói đồ Federal Express mà bác sĩ đã gửi cho tôi. Bên trong là một bức thư ngắn kèm theo hộp nữ trang của Suzanne và tấm thiếp chắc hẳn đã được gửi cùng với những đóa hoa hồng. Geoff, ông ta thừa nhận ông ta đã nói dối về Skip và các món nữ trang. Ông ta cho tôi hay lúc tôi đọc thư này ông ta đã tự tử.
- Lạy chúa, Kerry, có phải...
- Không, không phải như vậy. Ông ta đã không làm việc đó, Geoff. Bà Carpenter từ phòng mạch của ông ta vừa điện thoại cho tôi. Khi bác sĩ không tới phòng mạch theo một cuộc hẹn sáng sớm, và không trả lời điện thoại bà đã đến nhà ông ta. Bà đã phát hiện xác ông ta trong tiền sảnh. Ông ta đã bị bắn, và ngôi nhà đã bị lục soát. Geoff, có phải bởi vì một kẻ nào đó không muốn bác sĩ Smith thay đổi lời khai và đang tìm kiếm những món nữ trang? Geoff, ai đang làm việc này? Có phải Robin sẽ là nạn nhân tiếp?