Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu
Chương 96 :
Ngày đăng: 17:11 19/04/20
Kerry phải mất hơn mươi lăm phút để lái xe tới Old Tappan. Mỗi lẫn rẽ nàng lại cảm thấy con đường dường như bất tận. Robin, cô bé Robin can đảm, vẫn luôn luôn cố gắng che giấu nỗi thất vọng khi bị Bob bỏ rơi, hôm nay đã hết sức thành công trong việc che giấu nỗi sợ hãi, sự việc đã trở nên quá sức chịu đựng đối với nó. Mình sẽ không bao giờ bỏ nó với bất cứ ai khác, Kerry nghĩ. Kể cả Jonathan và Grace.
Kể cả Jonathan Jonathan và Grace.
Jonathan có vẻ hết sức kỳ lạ trong điện thọai, Kerry nghĩ.
Từ nay trở về sau, mình sẽ đích thân chăm sóc con, Kerry tự hứa.
Người mẹ và đứa con, câu nói đó lại ám ảnh tâm trí nàng.
Nàng đang vào khu vực Old Tappan. Giờ đây chỉ còn ít phút nữa.
Robin đã tỏ ra hết sức thích thú với viễn ảnh được ở với Grace và Jonathan và xem các album ảnh.
Cách đây nhiều năm, khi Kerry bắt đầu làm việc cho Jonathan. Lúc bấy giờ Grace thường mang nữ trang. Nhiều tấm ảnh trong album cho thấy bà đang mang cây trâm đó. Grace đã nói đùa khi Kerry ngắm nó. Bà gọi nó là "người mẹ và đứa con".
Suzanne Reardon đang mang cây trâm của Grace trong tấm ảnh trên tờ báo đó! Điều này chắc hẳn có nghĩa là... Jonathan? Có thể là chính ông đã tặng nó cho cô ta?
Giờ đây nàng nhớ lại Grace đã yêu cầu Jonathan để tất cả nữ trang của bà vào hộp trong tủ sắt.
- Em không thể đeo nó nếu không có ai giúp đỡ. Em chỉ lo lắng về nó nếu nó vẫn còn ở trong nhà.
Mình đã nói với Jonathan mình sắp đi gặp bác sĩ Smith, Kerry suy nghĩ. Đêm hôm qua, sau khi mình về nhà mình đã nói với Jonathan mình nghĩ Smith sắp suy sụp, nàng tự bảo. Ôi, lạy Chúa! Nhất định ông đã bắn Smith.
Kerry dừng xe lại. Nàng đang ở trước tòa nhà bằng đá vôi tuyệt đẹp. Nàng đẩy cánh cửa phía tài xế mở ra và bước nhanh lên mấy bậc thềm.
Robin đang ở với một kẻ sát nhân.
Kerry không nghe thấy tiếng chuông yếu ớt của điện thoại trong xe trong lúc nàng ấn ngón tay lên chuông cửa.