Xin Hãy Ôm Em
Chương 226 :
Ngày đăng: 07:06 30/04/20
Ra khỏi phòng ngủ, họ liền nhìn thấy một đống nhỏ xíu.
Bánh bao nhỏ đã thay xong quần áo, cùng là bộ vest đen giống như Hoắc Trường Uyên, có điều trên cổ đeo một chiếc nơ nhỏ màu hồng, có thêm sự non nớt của trẻ con. Lúc này nó khoanh hai cánh tay nhỏ trước ngực, dáng vẻ không mấy vui thú gì.
Hoắc Trường Uyên đi qua, bế bánh bao nhỏ lên bằng một tay.
Bánh bao nhỏ len lén nhìn Lục Tịnh Tuyết ở phía sau, phồng má, thì thầm bên tai anh: "Bảo bảo nói rồi, không thích cô đó!"
"Vậy con thích ai?" Hoắc Trường Uyên mỉm cười.
Câu hỏi này không phải lần đầu tiên nghe thấy, câu trả lời của bánh bao nhỏ vẫn không thay đổi: "Đương nhiên là Uyển Uyển~"
Lâm Uyển Bạch...
Ánh mắt Hoắc Trường Uyên trở nên sâu xa.
Đúng là từ nhỏ tới lớn, con trai anh rất ít khi thân thiết với người khác, trừ cô ra.
Cũng không biết vì sao, dường như trên người cô có một ma lực luôn có thể hấp dẫn người khác. Hình như không chỉ có con trai, mà còn cả anh...
Không để tài xế qua, Hoắc Trường Uyên đích thân lái chiếc Land Rover màu trắng. Bánh bao nhỏ được sắp xếp ngồi trên ghế trẻ con ở phía sau. Lục Tịnh Tuyết dĩ nhiên muốn thân mật với thằng bé hơn một chút, kéo cửa ghế lái phụ ngồi vào.
Suốt cả quá trình, bánh bao nhỏ đều sưng mặt lên, như một con cóc phồng mang trợn má.
Sự khó chịu của thằng bé chỉ có thể biểu hiện ra ngoài bằng cách trừng mắt, trừng mắt, tiếp tục trừng mắt!
Xe dừng trước cửa một nhà hàng Trung, xe của biệt thự nhà họ Hoắc cũng đến ngay sau đó.
Bánh bao nhỏ cho dù nhìn thấy ông nội cũng không có chút vui vẻ gì. Đến tận khi nhìn thấy Hoắc Dung, nó mới miễn cưỡng gọi một tiếng: "Bà cô~"
Hoắc Dung tuy thường xuyên sống ở nước ngoài, nhưng thời gian này Hoắc Trường Uyên cũng chăm chỉ đưa con trai qua, thế nên bánh bao nhỏ vẫn khá thân thiết với Hoắc Dung.
"Trời ơi! Đậu Đậu, mau qua chỗ bà cô nào!" Hoắc Dung vội vẫy tay.
Nhìn em gái nắm tay cháu trai, trong lòng Hoắc Chấn có chút ganh tỵ, cũng cưng chiều nắm nốt tay còn lại của nó, hiền từ xoa đầu thằng bé.
Lục Tịnh Tuyết bước xuống xe ngay sau đó, tươi cười chào: "Cô ạ!"
Trong bốn năm qua, Hoắc Dung chỉ về nước hai lần. Rất nhiều lúc đều là Hoắc Trường Uyên đưa thằng bé qua Mỹ thăm bà. Nhưng cô ta biết, chỉ cần là người nhà họ Hoắc, ai cũng phải lấy lòng.
"Trời ơi, tôi đã nói rất nhiều lần rồi mà! Cháu và Trường Uyên tuy đã đính hôn nhưng bây giờ vẫn chưa kết hôn. Thế nên không cần gấp gáp gọi tôi là cô, ngày tháng con dài. Gọi Dung tổng hoặc dì Dung đều được, tùy ý ha!" Hoắc Dung bô lô ba la nói một tràng, cũng không quan tâm tới sắc mặt dần cứng lại của Lục Tịnh Tuyết, hòa nhã cúi đầu nhìn về phía bánh bao nhỏ: "Đậu Đậu, bà đưa cháu vào trong được không?"
Bánh bao nhỏ gật đầu, được ông nội và bà cô nắm hai tay trái phải đi vào nhà hàng.
Hoắc Trường Uyên đút hai tay vào túi quần đi phía sau, Lục Tịnh Tuyết cũng đành ngượng ngập đi theo.
Khi Hoắc Trường Uyên cất bước đi ra ngoài, bỗng dưng cảm giác trong người có một ngọn lửa đột ngột bùng lên làm cổ họng khô rát.
Lục Tịnh Tuyết phát giác ra sự bất thường của anh, cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, nhưng bước chân đã nhanh hơn không ít. Cuối cùng khi đi tới cửa phòng, cô ta lặng lẽ lấy thẻ mở cửa: "Trường Uyên, chính là chỗ này!"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên khẽ giật khóe môi.
Sau khi anh bước vào, cô ta cũng tiện tay khóa trái cửa.
Hoắc Trường Uyên đi vào bên trong nhưng không thấy bóng dáng một ai, càng không có người bạn từ nước ngoài về của cô ta.
Khi anh nhíu mày định quay lại hỏi thì Lục Tịnh Tuyết bỗng nhiên cởi quần áo.
"Em đang làm gì đây!" Hoắc Trường Uyên trầm giọng.
Tốc độ của Lục Tịnh Tuyết rất nhanh, áo ngoài và váy nhanh chóng rơi xuống bên chân, chỉ còn lại hai món đồ bí ẩn nhất trên cơ thể. Một chiếc áo lót viền ren màu đỏ, càng tôn lên khuôn ngực đầy đặn, trong ánh mắt lúc này là sự quyến rũ đong đầy.
Một giây sau, cô ta nhào tới: "Trường Uyên, muốn em đi được không?"
"Sunny, mặc lại quần áo của em đi!" Hoắc Trường Uyên nhăn tít mặt lại, cũng hiểu ra kỳ thật cô ta đã lừa mình tới đây.
Vì đứng trước mặt Hoắc Chấn nên anh không thể từ chối.
Hoắc Trường Uyên giơ tay muốn gạt bàn tay quấn lấy cổ anh của cô ta ra nhưng giây phút chạm vào da thịt, ngọn lửa trong người lập tức như càng bùng lên dữ dội. Không chỉ cổ họng khô rát, cảm giác hơi thở cũng nặng nề hơn.
"Cô đã bỏ gì vào trong trà rồi?" Hoắc Trường Uyên khẽ nheo mắt lại.
"Trường Uyên, anh biết không? Cả đời này em chỉ có một nguyện vọng chính là lấy anh làm chồng, trở thành người phụ nữ của anh!" Lục Tịnh Tuyết ngẩng đầu, si mê nhìn anh, không ngừng áp sát cơ thể vào anh: "Anh muốn thế nào em cũng có thể thỏa mãn anh! Trường Uyên, lẽ nào anh không muốn em sao?"
Lục Tịnh Tuyết hoàn toàn từ bỏ hình tượng thục nữ nho nhã khí chất thường ngày, gần như trở thành một người phụ nữ phóng đãng, chỉ muốn nhanh chóng được quấn quýt cùng anh.
Cô ta vươn tay liên tục xé rách quần áo anh. Tính nhẩm thời gian, biết thuốc đã bắt đầu có tác dụng, chỉ cần cô ta liều mạng quyến rũ, tiến công và xóa bỏ lý trí của anh, họ sẽ có thể gạo nấu thành cơm, cô ta cũng sẽ thật sự là của anh.
Khi cô ta chạm tới thắt lưng của anh, bàn tay lớn bỗng đặt lên trên.
Lục Tịnh Tuyết mừng rỡ, nghĩ anh không nhịn được nữa, chuẩn bị sẵn tinh thần được anh bế lên giường rồi, hoặc làm ngay tại đây cũng được. Vậy mà lại bị anh giận dữ hất ra.
Ngọn lửa trong người Hoắc Trường Uyên đã không thể kiểm soát, gần như muốn thiêu đốt gan ruột anh, lồng ngực phập phồng kịch liệt, như có ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm máu trong người. Nơi nào đó bên dưới quặn lại, gấp gáp cần được giải phóng.
Anh buộc phải thừa nhận, vóc dáng của Lục Tịnh Tuyết rất đẹp, là loại có thể khiến đàn ông điên cuồng.
Tuy là như vậy, đối mặt với cơ thể không một mảnh vải của vợ chưa cưới, Hoắc Trường Uyên lại không kích động chút nào...
~Hết chương 226~