Xin Hãy Ôm Em

Chương 233 :

Ngày đăng: 07:06 30/04/20


Hoắc Trường Uyên chìa điện thoại qua, lịch sự hỏi: "Thật ngại quá, có thể giúp tôi chụp một kiểu ảnh không?"



"Dạ, anh nói gì cơ?" Cô nữ sinh trông có vẻ mới chỉ là sinh viên năm nhất, cách ăn mặc rất giản dị, có lẽ là một cô sinh viên chăm chỉ học hành, không tiếp xúc nhiều với nam giới nên lúc này vô cùng căng thẳng.



"Có thể chụp giúp tôi kiểu ảnh không?" Hoắc Trường Uyên lặp lại lần nữa.



"Được mà! Dĩ nhiên là được!" Cô nữ sinh cuống quýt gật đầu, lập tức đón lấy di động.



"Vậy phiền cô!" Hoắc Trường Uyên mỉm cười.



Khi nhìn thấy anh đi tới bên cạnh họ, có lẽ bấy giờ mới chợt nhận ra anh đã làm bố, Lâm Uyển Bạch nhìn rõ được ánh mắt phía sau cặp kính của cô nữ sinh có tia sáng nào vừa tan vỡ.



Thấy vậy, cô không khỏi phì cười lắc đầu, thậm chí còn suy nghĩ tới việc lát nữa có nên âm thầm giải thích không.



Xem ra sức hấp dẫn của Hoắc Trường Uyên theo độ tăng của tuổi tác lại càng mạnh mẽ hơn, bây giờ ngay cả nữ sinh anh cũng có thể hạ gục.



"Mọi người nhìn vào camera nhé, tôi chụp đây!"



"1, 2, 3..."



Vào giây phút cô nữ sinh ấn chụp, chợt có một lòng bàn tay dày dặn đặt lên, ôm trọn vai cô.



Lâm Uyển Bạch như ngừng thở.



Sau khi liên tục ấn chụp thêm vài kiểu, cô nữ sinh giúp họ kiểm tra những kiểu ảnh đã chụp. Bé trai nhìn thẳng vào máy mím môi cười bẽn lẽn lại có chút dễ thương. Biểu cảm của hai người lớn thì khác. Người đàn ông ngoài mặt không có cảm xúc gì, nhưng nơi đáy mắt lại bắt được chút ý cười.



Còn cơ thể cô gái hình như hơi cứng, có điều, gò má lại ửng hồng.



Cô nữ sinh nhún vai, đúng là một cặp vợ chồng kỳ lạ!



Liếc mắt nhìn bàn tay vẫn chưa chịu rời đi trên vai mình, Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn bấm bụng lên tiếng: "À, tôi muốn cùng Đậu Đậu chụp riêng mấy kiểu..."



Cô vốn dĩ rút di động ra là định chụp ảnh kỷ niệm với bánh bao nhỏ. Chỉ là không ngờ động tác của Hoắc Trường Uyên lại nhanh như vậy. Chưa đợi cô nói xong, anh đã rút lấy di động nhờ người khác chụp giúp.



Nói xong câu này, Lâm Uyển Bạch có phần không dám nhìn sắc mặt anh.



Quả nhiên, cô nghe thấy một câu nói cứng ngắc từ anh: "Biết rồi!"



Hoắc Trường Uyên sầm sì mặt mày đi về phía cô nữ sinh, nói tiếng "Cảm ơn" rồi lấy lại di động quay người giơ lên trước mặt họ.



Lâm Uyển Bạch bế bánh bao nhỏ cùng nhìn về phía ống kính, đang phấn khích chuẩn bị tạo dáng thì Hoắc Trường Uyên đã cất máy đi.



"Xong rồi đấy."



Bánh bao nhỏ: "..."



Lâm Uyển Bạch: "..."



Trước sau cộng lại mới được vài giây, e rằng cũng chỉ kịp chụp một, hai bức. Cô nói rõ ràng là mấy bức mà. Nhìn anh đưa trả di động, Lâm Uyển Bạch đành rầu rĩ đón lấy.


Nghe xong, tâm trạng Lục Tịnh Tuyết càng tồi tệ hơn, cô ta hiếm có dịp lại quát to trước mặt người ngoài: "Có thể nói ít đi chút không?"



"Xin lỗi nhé Tịnh Tuyết..." Bạn của Lục Tịnh Tuyết vội vàng xin lỗi.



Sắc mặt của Lục Tịnh Tuyết đã tệ hết mức. Cô ta nhét món đồ trong tay cho bạn: "Tặng cậu chiếc túi xách đấy, mình còn có việc phải về nhà đây!"



Nhìn thấy Lục Tịnh Tuyết quay người bỏ đi, cô bạn cũng chỉ đành rầu rĩ đi tiếp.



...



Đi cầu thang cuốn lên tận tầng năm, tới cửa hàng đồ trẻ con.



Lâm Uyển Bạch cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ vẫn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh mình, nét mặt hiền hòa.



Vẫn là suy nghĩ đó, khi cô còn chưa rời khỏi Băng Thành, cô muốn tranh thủ thời gian chơi với bánh bao nhỏ. Hôm nay chủ yếu là muốn mua vài bộ đồ làm quà cho nó.



Từ kinh nghiệm lần trước, cô không gọi điện thoại tới quá sớm mà đợi chắc chắn tới hết giờ đi làm mới gọi vào máy bàn. Được biết Hoắc Trường Uyên đã tới công ty, cô yên tâm tới biệt thự đón bánh bao nhỏ đi ra ngoài.



Chú Lý đánh xe đưa cô tới cửa trung tâm thương mại, có vẻ chú ấy rất yên tâm về cô.



Khu mua sắm ở đây rất rộng. Lâm Uyển Bạch sợ đi lâu bánh bao nhỏ sẽ mệt, bèn dừng bước, ngồi xuống muốn bế thằng bé lên.



Trước đây mỗi lần như vậy nó lại chủ động vươn hai cánh tay nhỏ ra ôm chặt lấy cổ cô. Vậy mà hôm nay nó lùi lại, lắc đầu: "Bảo bảo không cần bế đâu!"



"Không cần bế?" Lâm Uyển Bạch khó hiểu: "Đậu Đậu, sao thế?"



Bánh bao nhỏ đặt bàn tay nhỏ vào lòng bàn tay cô, chỉ để cô nắm tay, chân thành nói: "Uyển Uyển sẽ mỏi tay đấy~"



Lâm Uyển Bạch sững người, quả thật ấm lòng đến hồ đồ luôn.



Cô đổ người về phía trước, không nhịn được, hôn lên cái má nhỏ của nó.



Bánh bao nhỏ bẽn lẽn cúi đầu xuống, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ngại ngùng nhìn xung quanh.



Lâm Uyển Bạch phì cười vì dáng vẻ dễ thương ấy. Cô lại nắm tay nó đi vào một quầy hàng đồ trẻ con. Nhân viên bên trong nhiệt tình ra chào: "Chào chị, em có thể giúp gì cho chị không?"



"Cửa hàng về khá nhiều đồ mới, xin hỏi chị muốn chọn cho con trai phong cách thế nào ạ?"



Cô mỉm cười xua tay: "À, cô hiểu lầm rồi..."



"Không phải mẹ con ạ?" Cô nhân viên nghe thấy vậy vội vàng xin lỗi: "Thật ngại quá, nhưng hai người trông rất giống nhau đấy!"



"Chúng tôi... giống nhau sao?" Lâm Uyển Bạch rất ngạc nhiên.



Kể từ ngày cô xuống máy bay về nước, bị tài xế taxi và cô y tá hiểu lầm, cô cũng có thể hiểu được phần nào, nhưng chưa ai nói thẳng như vậy.



Cô nhân viên gật đầu, có vẻ như muốn so sánh một chút. Vài giây sau cô ấy nói: "Đúng vậy, có thể gương mặt nhìn không ra nhưng ban nãy hai người cười lên trông giống nhau lắm đấy!"



~Hết chương 233~