Xin Hãy Ôm Em
Chương 242 :
Ngày đăng: 07:06 30/04/20
Nghe xong, Hoắc Chấn nhíu mày, vẻ không vui: "Trường Uyên, ý con là gì?"
"Bố, bố không hiểu thật hay đang giả vờ không hiểu đây?" Hoắc Trường Uyên hỏi ngược lại.
"Bố giả vờ cái gì?" Hoắc Chấn vẫn nhíu mày nhìn anh, sau đó mới như bừng tỉnh ngộ, con ngươi trừng như sắp rớt ra ngoài: "Chẳng lẽ con nghi ngờ chuyện con mất trí cũng do bố cố tình giở trò?"
Hoắc Trường Uyên liếc mắt khinh bỉ.
Hoắc Chấn trong phút chốc nổi cơn thịnh nộ, giơ tay gạt phăng cốc trà gần đó bay ra ngoài.
Tách trà trong giây lát vỡ vụn thành nhiều mảnh, lá trà cũng rớt xuống thảm trải sàn một cách thảm hại. Hoắc Trường Uyên lạnh lùng quay đi: "Nếu không phải, tại sao đang yên đang lành con lại mất trí nhớ. Trên bệnh án, con không có bất kỳ tổn thương nào nghiêm trọng về đầu!"
"Lúc đó con gặp tai nạn, khi bố kịp tới bệnh viện thì con đang được đưa vào phòng cấp cứu, khắp người đầy máu! Người làm cha, bố chỉ một lòng mong con trai mình thuận lợi bước ra được khỏi phòng cấp cứu, bình an vô sự, làm sao còn lo được những chuyện khác!"
Ngữ khí của Hoắc Chấn rất kích động, ngay cả lồng ngực cũng thở phập phồng.
Có vẻ như muốn cố gắng chứng minh bản thân, ông ta giơ tay chỉ vào Lục Tịnh Tuyết: "Tịnh Tuyết, con nói đi, những lời của bác có chỗ nào sai không!"
Trong suốt quá trình bố con cãi vã, Lục Tịnh Tuyết luôn cúi gằm mặt không dám lên tiếng, hai tay nắm chặt vào nhau.
"Phải đấy, Trường Uyên, anh hiểu lầm bác trai rồi!" Bấy giờ bị Hoắc Chấn nhìn qua, cô ta run rẩy trong lòng, cũng đứng lên khỏi ghế thái y, dịu giọng: "Chuyện anh mất trí nhớ thật sự là ngoài ý muốn. Lúc đó bác sỹ cũng nói rồi, trong y học có rất nhiều nguyên lý không thể giải thích nổi!"
Hoắc Trường Uyên hờ hững nhìn lướt qua hai người họ: "Chân tướng sự thật thế nào, con sẽ điều tra rõ ràng."
Nói xong, anh phủi tay áo sải bước đi ra khỏi phòng sách.
Bầu không khí trong phòng như đóng băng lại, cùng với đó là hai con người mỗi người một cảm xúc.
Vài phút sau, người làm dè dặt gõ cửa vào báo: "Thưa ông, cơm nước đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu ăn rồi ạ!"
"Tôi biết rồi, cô cứ đi xuống đi!" Hoắc Chấn đứng bên cạnh cửa sổ phất tay.
"Vâng!" Người làm vội vàng quay đi.
Lục Tịnh Tuyết rảo bước đi qua, nét mặt lo lắng: "Bác trai, bây giờ phải làm sao ạ?"
"Để bác nghĩ đã." Hoắc Chấn day day trán.
Có vẻ như chuyện con trai đột ngột nhớ lại khiến ông trở tay không kịp, vẫn chưa hoàn hồn lại được, tâm trạng vẫn còn trăm mối tơ vò.
"Trường Uyên đã nhớ lại, hơn nữa bác xem biểu hiện vừa rồi của anh ấy..." Lục Tịnh Tuyết hốc mắt đỏ ửng, giọng nói nghẹn đi vì căng thẳng: "Bác trai, chuyện hôn sự giữa cháu và Trường Uyên lại sắp có biến cố rồi, bác phải làm chủ cho cháu đấy!"
"Tịnh Tuyết, cháu đừng khóc!"
"Bác trai, chúng ta rốt cuộc phải làm sao!"
"Đừng nôn nóng, cứ đợi xem sao! Bây giờ Trường Uyên biết bác cố tình giấu nó thân thế của Đậu Đậu, trong lòng rất giận!" Hoắc Chấn cũng đau đầu thở dài: "Hơn nữa không chỉ vậy, nó còn nghi ngờ chuyện mất trí nhớ do bác giở trò! Cháu đừng lo lắng, chuyện liên hôn thương mại của hai nhà Hoắc Lục không ai thay đổi được, chúng ta xuống nhà ăn cơm đã!"
Làm sao còn có tâm trạng ăn uống gì. Sau khi tài xế đến, Lục Tịnh Tuyết thẳng thừng đi ra khỏi biệt thự.
Cửa xe đóng lại, những biểu cảm trên gương mặt Lục Tịnh Tuyết không còn phải che đậy nữa. Ngoài âm u ra, phần nhiều là sự thảng thốt.
Cô thật sự hoang mang trong lòng.
Khóe miệng Hoắc Trường Uyên giật giật: "Đây chính là mỳ cô ấy nấu!"
Bánh bao nhỏ mím môi lại, vẻ không tin.
"Bố tận mắt nhìn thấy cô ấy nấu mà." Hoắc Trường Uyên ngồi vắt chân, nghiêm túc chỉ vào lòng con trai: "Con nhìn cái hộp giữ nhiệt này đi, lẽ nào không phải hộp của cô ấy?"
Bánh bao nhỏ nghe xong, giơ hộp lên sờ chỗ này, nhìn chỗ kia.
Hộp này đúng là của Uyển Uyển không sai. Trước đó mỗi lần mang mỳ cho nó, cô đều dùng hộp này, nhưng mùi vị không giống Uyển Uyển làm...
Dường như đọc được suy nghĩ của con trai, Hoắc Trường Uyên thản nhiên nói: "Có thể vì hôm nay quá muộn, cô ấy hơi mệt nên phát huy không được như mọi ngày, mỳ không ngon cũng có khả năng. Nếu con không muốn ăn thì thôi!"
Bánh bao nhỏ nghe xong, ngây ngốc gật đầu tin tưởng rồi bắt đầu hậm hực ăn.
Hoắc Trường Uyên quay đi, cũng đồng thời che giấu những tia sáng giảo hoạt trong đáy mắt.
Cuối cùng cũng ăn sạch mỳ, bánh bao nhỏ ôm cái bụng tròn vo nấc lên một tiếng.
Bảo bảo thật bứt rứt...
Rõ ràng mùi vị này có chỗ nào không đúng...
Tắm rửa xong xuôi, Hoắc Trường Uyên bế con trai về giường, kéo chăn lên: "Không còn sớm nữa, ngủ thôi!"
"Nhưng bảo bảo nhớ Uyển Uyển!"
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, cất giọng nũng nịu.
Hoắc Trường Uyên hừ một tiếng: "Vừa mới ăn mỳ cô ấy nấu mà?"
"Nhưng vẫn muốn nhìn thấy Uyển Uyển, muốn nói chuyện với Uyển Uyển, còn muốn được ôm hôn Uyển Uyên!" Nói đến câu cuối, bánh bao nhỏ hình như còn ái ngại, khuôn mặt nhỏ xấu hổ đỏ lựng lên.
Uyển Uyển...
Anh nghe chất giọng non nớt của con trai lặp đi lặp lại hai chữ này, chỉ hận không thể treo luôn bên miệng.
Ha ha, ở một phương diện nào đó, họ đúng là bố con!
Bánh bao nhỏ bất ngờ gọi anh: "Papa!"
Hoắc Trường Uyên cúi xuống, con trai đã nằm giữa chăn, chỉ để hở cái đầu. Tuy không còn quấn băng kín mít đáng sợ như mấy hôm trước nhưng vẫn rất rõ ràng, gương mặt nhỏ cũng khiến người ta thương mến.
Đôi mắt to tròn chớp chớp, nó dè dặt hỏi: "Uyển Uyển có khi nào không còn thích bảo bảo nữa không ạ?"
Hoắc Trường Uyên bất giác nuốt nước bọt.
Anh biết con trai nhớ Lâm Uyển Bạch rồi, mỗi ngày lại một quấn lấy cô hơn.
Hoắc Trường Uyên xoa gò má mềm mại trắng trẻo của nó: "Muốn gặp mặt Uyển Uyển của con rất dễ thôi, ngày mai chỉ cần khi bố không ở đây, con gọi điện cho cô ấy, cô ấy sẽ đến thăm con."
~Hết chương 242~