Xin Hãy Ôm Em

Chương 251 :

Ngày đăng: 07:07 30/04/20


Bỏ bố giữ con...



Lâm Uyển Bạch sững người.



Nhìn gương mặt sa sầm lại của anh, nhịp tim cô bỗng dưng đập nhanh hẳn lên.



Hoắc Trường Uyên nhìn cô từ trên xuống, nhìn đến mức cô sắp lảo đảo chực rơi xuống anh mới lại nói: "Lâm Uyển Bạch, anh nhắc nhở em. Đậu Đậu cũng là con trai anh, hơn nữa anh cũng không định để Đậu Đậu sống một cuộc sống nay có bố mai có mẹ. Thế nên, chỉ có một cách hoàn hảo nhất."



"Cách gì?" Lâm Uyển Bạch vội hỏi.



"Em có thể ở lại đây." Hoắc Trường Uyên khẽ nhướng mày.



"... Ở lại đây?" Nghe tới câu cuối, Lâm Uyển Bạch kinh ngạc.



Tối qua cô chỉ đưa ra đề nghị muốn ngủ với Đậu Đậu một đêm, nhưng không hề nghĩ đến chuyện sẽ ở lại biệt thự này không đi...



"Lẽ nào em còn định quay về căn nhà chung cư đó?" Hoắc Trường Uyên hờ hững hỏi ngược lại. Khi cô còn chưa kịp lên tiếng trả lời, anh tốt bụng nhắc nhở: "Tư Niên đang ở đó chăm sóc cô bạn thân thai phụ của em, em chạy qua đó, định làm bóng đèn bao nhiêu Watt?"



"..." Lâm Uyển Bạch nhất thời á khẩu.



Cô suýt nữa thì quên mất, căn chung cư ấy là của Tần Tư Niên cho Tang Hiểu Du. Hôm qua Tần Tư Niên cướp Tang Hiểu Du từ sân bay về, đã biết chuyện về đứa con, bây giờ dĩ nhiên không dễ dàng buông tay. Cô quay về quả thật không tiện...



Lâm Uyển Bạch bỗng nhiên thấy đau đầu, cảm giác mình nhất thời không có chỗ dừng chân.



Hoắc Trường Uyên nói tiếp đúng lúc: "Tuy rằng căn biệt thự này không lớn lắm, nhưng không gian vẫn rất dư dả. Anh sẽ bảo thím Lý dọn một phòng cho khách, em ở tạm đây đi."



"Tôi..." Lâm Uyển Bạch nhíu mày, định nói mình có thể qua ở khách sạn.



"Nếu em cảm thấy không tự tại, em cũng có thể trả ít tiền thuê nhà mang tính tượng trưng, như vậy được rồi chứ?" Hoắc Trường Uyên mỉm cười ngắt lời cô. Khi anh lên tiếng lần nữa, ngữ khí đã xen lẫn chút dụ dỗ: "Đậu Đậu nhất định sẽ rất vui, lẽ nào em không muốn ngày ngày mở mắt ra là được thấy ngay con trai?"



"Dĩ nhiên là tôi muốn!" Lâm Uyển Bạch gấp gáp tỏ ý.



Cô không chỉ muốn được ngày ngày mở mắt ra nhìn thấy con trai ngay, còn muốn từ từ bù đắp tất cả những gì đã bỏ lỡ suốt bốn năm qua, cùng nó ăn cơm, cùng nó ngủ, cùng từ từ khôn lớn trưởng thành...



"Vậy cứ quyết định thế đi." Hoắc Trường Uyên hạ thấp giọng.



Lâm Uyển Bạch mím môi lại, rõ ràng vẫn còn bứt rứt. Khuôn mặt cương nghị cúi thấp xuốn, bỗng chốc gần cô trong gang tấc, hơi thở nam tính phả tới. Cô quên cả lùi về phía sau, cứ đứng đực ra đó như một khúc gỗ.



Giương mắt nhìn anh càng lúc càng gần, sống mũi cao thẳng sắp chạm vào cô rồi...



Cô hoảng loạn nhắm mắt lại.



Vậy mà, lại không có nhiệt độ từ bờ môi mỏng truyền tới.



Hai tay cô căng thẳng nắm chặt lại. Lâm Uyển Bạch từ từ mở mắt ra, liền thấy Hoắc Trường Uyên đang nhìn mình nửa đùa nửa thật, rồi từ tốn nói một câu: "Ban nãy trên đầu em dính thứ gì đó."



"..." Lâm Uyển Bạch bỗng chốc đỏ bừng mặt.



Cô giơ tay sờ lên đầu, chẳng sờ được thứ gì, cô xấu hổ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Cầm được chìa khóa xe, cô nghiến răng, nghi ngờ anh cố tình bày trò...



Dọc đường, anh ấn chìa khóa hai lần, từ góc nghiêng bốn mươi lăm độ vang lên tiếng kêu, chiếc Land Rover đứng chình ình ở đó.



Cả đường về, Lâm Uyển Bạch đều quay đầu ra nhìn ngoài cửa sổ. Ráng chiều hắt vào qua cửa mui xe, màu đỏ trên gương mặt cô mãi vẫn chưa tan đi hết. Khi cuộn ngón tay lại, cô vẫn cảm nhận được xúc cảm như truyền tới từ chân anh.



Cuối cùng chiếc xe cũng đánh lái vào trong sân. Cô lẳng lặng tháo dây an toàn, bây giờ chỉ muốn cắm đầu chui thẳng vào bếp.



Hoắc Trường Uyên cũng cởi dây an toàn bước xuống xe, vòng ra phía sau lấy túi đồ. Có thể vì lúc xuống vạt áo quẹt qua vô lăng, làm rơi chiếc di động trong tú áo ra ghế xe.



Lâm Uyển Bạch nhìn thấy bèn giúp anh cầm lên.



Có điều cô không cẩn thận chạm tay vào nút âm lượng, màn hình sáng lên, cô bất giác sững người tại chỗ.



Hình nền điện thoại hóa ra là một bức ảnh chụp chung, khuôn mặt cô nghiễm nhiên xuất hiện trên đó.



Là bức ảnh lần trước ở thảo cầm viên. Cô bế bánh bao nhỏ trong lòng, còn giây phút người kia bấm máy, Hoắc Trường Uyên đã lẳng lặng khoác tay lên vai cô. Cơ thể cô còn cứng đờ rõ ràng, mặt rất đỏ.



Bức ảnh này trong di động của cô cũng có, có mấy lần cô định xóa đi nhưng cuối cùng vẫn giữ. Thế mà anh lấy làm hình nền điện thoại...



Lúc ấy, bóng ục ịch của thím Lý đã chạy từ trong nhà ra đón, giúp anh cầm đồ vào trong biệt thự.



Lâm Uyển Bạch đóng cửa xe lại, đi tới trước mặt anh: "Hoắc Trường Uyên, di động của anh rơi này..."



"Ừm." Hoắc Trường Uyên tiện tay đút vào túi.



Lâm Uyển Bạch đi theo phía sau, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng cao lớn của anh.



Cô nuốt nước bọt, cả nhịp tim và hơi thở đều rối loạn.



Ăn tối xong, Lâm Uyển Bạch được bánh bao nhỏ nắm tay kéo vào phòng. Nhưng cô vừa bước chân vào, cánh cửa bên cạnh bỗng bị đẩy ra. Hoắc Trường Uyên hông đeo khăn tắm, mặt thối hoắc đứng đó: "Chẳng phải thím Lý thu dọn phòng cho em rồi sao?"



"Đúng vậy..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.



Không đợi cô nói tiếp, bánh bao nhỏ đã cất giọng non nớt nói thay: "Uyển Uyển tối nay vẫn ngủ với bảo bảo~"



Cánh cửa phòng ngủ vừa mở ra bị đóng sầm lại.



Để lại một lớn một nhỏ ngơ ngác nhìn nhau. Bánh bao nhỏ kéo tay cô, mặt ngọt ngào: "Uyển Uyển, chúng ta đi ngủ thôi!"



"Được!" Lâm Uyển Bạch dịu giọng.



Trước khi đóng cửa, cô lại vô thức nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ ấy.



Hình như cô vừa đọc được sự ghen tỵ trên nét mặt Hoắc Trường Uyên, không lẽ cô nhìn nhầm?



~Hết chương 251~