Xin Hãy Ôm Em
Chương 254 :
Ngày đăng: 07:07 30/04/20
"... Được lợi?" Lâm Uyển Bạch chau mày.
"Ừm." Hoắc Trường Uyên rướn môi cười.
Bỗng dưng, cô ngửi thấy mùi lừa lọc.
Lâm Uyển Bạch mím môi, ngập ngừng hỏi: "Anh muốn được lợi gì..."
"Em cứ nói có đồng ý hay không đã." Hoắc Trường Uyên không trả lời cô, chỉ nói.
"..." Lâm Uyển Bạch có phần do dự, không lập tức đồng ý ngay.
Hoắc Trường Uyên cũng không có ý miễn cưỡng, chỉ hờ hững buông một câu: "Không đồng ý thì thôi!"
Sau đó anh rút bao thuốc trong túi ra, định đi tới khu vực hút thuốc lá.
Lâm Uyển Bạch đánh mắt nhìn bánh bao nhỏ vẫn đang ngồi trên ghế rầu rĩ, cúi gằm đầu xuống, khuôn mặt nhỏ vì cảm xúc không vui mà trông xám xịt, cũng khiến tâm trạng của cô chua xót theo.
Cô cắn răng, nói với theo bóng lưng cao lớn: "... Em đồng ý!"
Hoắc Trường Uyên nghe thấy vậy bèn dừng bước, quay người lại. Anh không nói gì, nhưng đã đút cả thuốc lá và bật lửa trở lại túi.
Lâm Uyển Bạch thầm thở hắt ra một hơi, trở về trước mặt bánh bao nhỏ, giơ tay xoa xoa mái đầu nấm hơi xoăn của nó.
Xúc cảm mềm mại từ bàn tay truyền tới, cô bỗng nóng đầu mà nghĩ, vì con trai thì dù có làm chuyện gì cũng xứng đáng cả.
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ về thằng bé: "Bảo bối, con đừng buồn, con rất muốn được như bạn nhỏ kia cưỡi ngựa lớn đúng không? Bạn nãy mẹ giúp con nói với bố rồi, bố con đã đồng ý cho con cưỡi!"
"Thật không ạ?" Bánh bao nhỏ ngẩng phắt đầu lên.
Đôi mắt to tròn tràn đầy kỳ vọng. Thằng bé nhìn cô rồi lại đi về phía papa như không dám tin.
Hoắc Trường Uyên trầm mặc tiến lên, cởi áo vest ngoài ra, sau đó cúi người xuống, vòng tay luồn qua nách bánh bao nhỏ giống như hai bố con vừa nãy, rồi nhẹ nhàng nhấc nó đặt lên cổ mình.
Khi anh đứng dậy, còn không quên thì thầm một câu bên tai cô: "Hãy nhớ lời em hứa."
Lâm Uyển Bạch ngượng ngập gật đầu.
"Woa, cao quá!"
Sau khi ngồi lên, bánh bao nhỏ hưng phấn kêu to.
Hoắc Trường Uyên túm lấy hai tay của con trai, kiểm soát thăng bằng, tránh không để cho nó ngã xuống.
Bánh bao nhỏ không sợ sệt chút nào, mắt sáng rực lên. Thấy hai bố con phía trước đang rảo nhanh bước chân, nó cũng lắc lư hai bắp chân, chỉ hủy: "Papa, chạy về phía trước nào!"
"Đừng có được nước lấn tới!" Hoắc Trường Uyên trầm giọng.
"Lâm Dao Dao, cô nói xong chưa?" Ánh mắt Lục Tịnh Tuyết như lạnh hẳn đi.
Không sai, đối phương chính là Lâm Dao Dao. Lâm Dao Dao chưa bị đuổi cũng chưa nghỉ việc, mà sau nhiều lần bị khách hàng phàn nàn đã bị quản lý điều ra sau bếp phục vụ, ngày ngày tiếp xúc với đống bát đĩa dầu mỡ, sắp phát điên rồi!
"Lục Tịnh Tuyết, trước kia chị bảo tôi làm gì tôi đều làm cả, ai ngờ tên tiểu tạp chủng kia..." Lâm Dao Dao nói tới đây không nói thêm nữa, nhìn cô ta chằm chằm: "Có phải chị nên thực hiện lời hứa hẹn của mình rồi không? Rốt cuộc tới khi nào chị mới giúp tôi ra nước ngoài, tôi không muốn tiếp tục ở lại thành phố này làm nhân viên phục vụ nữa!"
Lục Tịnh Tuyết nheo mắt lại, cười khẩy trong lòng.
Vậy mà vẫn còn mặt nhắc lại với cô ta. Làm mọi chuyện đến nông nỗi đó, nhưng ngoài mặt cô ta chẳng thể hiện điều gì, chỉ nói: "Vội gì chứ, cứ từ từ đợi đi!"
Sửa soạn lại mái tóc xoăn rủ xuống, Lục Tịnh Tuyết tao nhã rời đi.
Lâm Dao Dao trừng mắt nhìn theo, không dám nổi đóa, chỉ nhấn mạnh: "Lục Tịnh Tuyết, chị đừng có nuốt lời!"
Ngoài cửa nhà hàng, Lâm Uyển Bạch không ngồi lên xe mà cầm chìa khóa đứng đợi trước cây cột trang trí. Bánh bao nhỏ đi vệ sinh gấp gáp, áo khoác ngoài vẫn còn trong tay cô. Buổi tối phương Bắc thường nổi gió se lạnh, cô sợ nó bị cảm lạnh nên đợi sẵn ở đây.
"Cô Lâm?"
Đằng sau bỗng vang lên một giọng đàn ông trung niên quen thuộc.
Lâm Uyển Bạch quay đầu, kinh ngạc chào: "Lục tiên sinh!"
Lục Học Lâm ăn mặc thoải mái, tươi cười thân thiện như mọi lần: "Tôi nhớ hình như trước đó đã nhắc là không cần khách sáo vậy mà, cháu có thể gọi một tiếng chú Lục!"
"Cháu vẫn nên gọi chú là "Lục tiên sinh" đi ạ!" Nhớ tới chuyện ông là bố của Lục Tịnh Tuyết, cô nghĩ mình vẫn nên giữ chút khoảng cách là hơn, vì thế chỉ mỉm cười.
Lục Học Lâm thấy vậy cũng không làm khó cô, rất tôn trọng ý nguyện của cô, mỉm cười nói tiếp: "Tính ra, tôi và cô Lâm quả thật đã một thời gian rồi không gặp nhau đấy! Thời gian gần đây dạ dày tôi có chút vấn đề, nên phải ở trong bệnh viện suốt. Hôm trước tôi còn nhẩm tính, không biết cô Lâm đã về Canada chưa, không ngờ vẫn còn cơ hội gặp lại nói chuyện đôi câu!"
"Chú không sao chứ?" Lâm Uyển Bạch mặt biến sắc, vội hỏi.
"Không sao." Lục Học Lâm tươi cười xua tay: "Đến tuổi này rồi, một vài cơ quan trong cơ thể cũng phải có vấn đề chứ! Không có gì đáng ngại, chỉ là bệnh cũ tích tụ nhiều năm thôi. Thủng dạ dày, cộng thêm viêm dạ dày cấp độ chậm."
"Nếu dạ dày không tốt, chú nên ăn nhiều cháo, có thể bổ sung thêm dinh dưỡng!" Ngẫm nghĩ một chút, Lâm Uyển Bạch lại nói thêm: "Còn nữa, cháu biết có một cách thức dân gian, mỗi ngày sau khi ăn và trước khi đi ngủ lại xoa nóng hai bàn tay, lấy rốn làm tâm xoa đều, mát xa khoảng 64 vòng theo chiều kim đồng hồ, rất có ích đấy ạ. Lục tiên sinh, hay là về nhà chú thử xem!"
Lục Học Lâm chợt sững người, sau đó mỉm cười gật đầu: "Được, cảm ơn cháu!"
Đối mặt với sự quan tâm của cô gái trẻ này, ông bỗng có cảm giác ấm áp vô cớ.
Thật ra họ cũng chỉ là những người có duyên quen biết, giống như cuộc gặp vô tình trên máy bay hôm nào vậy. Ông thấy dạ dày khó chịu, cô đưa thuốc cho ông. Nhưng không hiểu vì sao, ông luôn cảm thấy giữa họ có duyên phận, và rất muốn lại gần cô.
Trong lúc họ đang nói cười thì từ xa bỗng vọng tới một giọng nữ có phần gấp gáp.
"Bố!"
~Hết chương 254~