Xin Hãy Ôm Em

Chương 276 :

Ngày đăng: 07:07 30/04/20


"Lâm Dao Dao?" Lâm Uyển Bạch sửng sốt.



Người này, đích thực là người họ quen biết...



Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, vẫn còn cảm thấy sửng sốt vô cùng. Cô quả thực chưa thể lập tức gắn kết kẻ gây tai nạn giao thông với Lâm Dao Dao làm một!



Cô không nhịn được, buột miệng lẩm bẩm: "Sao có thể là cô ta!"



Khóe môi Hoắc Trường Uyên xuất hiện một nụ cười lạnh lão. Có vẻ như trước khi nghe cuộc gọi đó, suy nghĩ của anh cũng giống như cô, không hề ngờ tới.



"Phía cảnh sát đã hành động rồi, lúc này có lẽ đã tiến hành bắt giữ Lâm Dao Dao!" Anh liếc nhìn chiếc di động vừa bỏ xuống, tiếp tục nói: "Lát nữa ăn cơm xong, anh tới Cục cảnh sát một chuyến."



Lâm Uyển Bạch nghe thấy vậy, nhíu mày nói: "Em đi cùng anh!"



"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu.



Ăn sáng xong, thím Lý đeo tạp dề tiến lên, dọn dẹp bát đũa trên bàn.



Đứng lên khỏi ghế, Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên đưa mắt nhìn nhau, sau đó anh thì lên gác thay quần áo, còn cô thì cúi xuống ngồi trước mặt bánh bao nhỏ: "Bảo bối, sáng hôm nay con tự ở nhà chơi, được không? Mẹ có việc phải đi ra ngoài!"



"Với papa ạ?" Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt hỏi.



Ban nãy ngồi ăn, thằng bé đã nhìn thấy cô và papa mắt đưa mày liếc!



"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu, véo mũi thằng bé: "Ở nhà ngoan ngoãn, trưa về mẹ sẽ mua cho con cây kem McFlurry mà hôm trước con nói ngon ấy!"



Bánh bao nhỏ không quá hứng thú với lời hứa hẹn của cô. Thằng bé bỗng nghiêng đầu, cất giọng mềm nhũn: "Uyển Uyển, bố và cô lại ra ngoài hẹn hò ạ?"



"À..." Lâm Uyển Bạch ngượng ngập.



Không thể giải thích với bánh bao nhỏ họ sẽ đi đâu, cô nhất thời đứng đó ấp úng.




Có điều, cảm khái thì cảm khái, cô vẫn không đồng cảm một chút nào. Tất cả đều do Lâm Dao Dao tự làm tự chịu, cũng là đáng tội.



Hoắc Trường Uyên ở bên cạnh bỗng cười khẩy: "Chỉ tới ba năm tù, quá hời cho cô ta rồi!"



Lâm Uyển Bạch và vị cảnh sát đồng loạt nhìn về phía anh, không hiểu câu nói của anh.



"Để chúng tôi vào nói với cô ta mấy câu." Hoắc Trường Uyên chỉ nói.



"Được!" Người cảnh sát gật đầu, đẩy cửa ra, vào trong vỗ vai người đồng nghiệp đang hỏi cung, thì thầm mấy câu bên tai rồi tạm dừng công việc, sau đó nói: "Hoắc tổng, chúng tôi ra ngoài trông, có chuyện gì cứ gọi chúng tôi!"



"Vâng, làm phiền các anh!" Hoắc Trường Uyên gật đầu.



Sau khi cánh cửa khép lại, Lâm Dao Dao cũng ngước mắt lên.



"Anh Trường Uyên..."



Nhìn thấy Hoắc Trường Uyên, cô ta lập tức mỉm cười, sau đó nhìn thấy người đứng cạnh anh lại nghiến răng nghiến lợi: "Lâm Uyển Bạch!"



"Lâm Dao Dao, sao cô có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy!" Lâm Uyển Bạch nhìn thẳng vào ánh mắt đầy sợ hãi và ngập tràn căm hận đó: "Đâm phải người ta không những không xuống kiểm tra thương tích mà còn thẳng thừng bỏ chạy, lại còn hủy bỏ chứng cứ. Cô không báo cảnh sát cũng phải gọi cấp cứu chứ! Cô đâm phải một đứa trẻ con đấy!"



Một lần nữa nhắc đến vụ tai nạn đó, trước mắt cô vẫn còn hiện lên bánh bao nhỏ trong vũng máu.



Cảm giác hoảng sợ từ tận đáy lòng từ từ rõ nét. Trước kia khi chưa rõ thân thế của bánh bao nhỏ, cô đã buồn lắm rồi, bây giờ biết, mẹ con như nối liền khúc ruột, cô càng phẫn nộ sâu sắc.



Hoắc Trường Uyên đứng bên khoanh tay dựa vào lưng ghế, im lặng không nói.



Nhưng đôi mắt đó nheo lại, không rõ đang suy nghĩ điều gì...



~Hết chương 276~