Xin Hãy Ôm Em
Chương 280 :
Ngày đăng: 07:07 30/04/20
Chiếc xe taxi nhanh chóng lao vút đi, khuất dạng.
Hoắc Trường Uyên giúp cô mở cửa ghế lái phụ, giống như ban nãy sắp xếp cho con trai, anh khoác vai cô kéo cô ngồi vào ghế, sau đó tỉ mỉ thắt dây an toàn cho cô.
Khi anh đứng dậy, Lâm Uyển Bạch níu lấy cánh tay anh: "Ban nãy Diệp Tu nói gì với anh vậy?"
"Nói gì chứ?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày hỏi ngược lại.
Có điều, trong ánh mắt anh thoáng qua chút đắc ý.
Lâm Uyển Bạch nhíu mày: "Ban nãy em thấy anh ấy vỗ vai anh, hình như có nói gì đó mà..."
"Em nhìn nhầm rồi." Hoắc Trường Uyên mặt không đổi sắc.
"..." Lâm Uyển Bạch ngờ vực.
Tưởng mắt cô kém chắc, rõ ràng cô nhìn thấy Diệp Tu mấp máy môi...
Hoắc Trường Uyên đóng cửa xe lại, tự mình vòng sang bên cạnh ngồi vào ghế lái, lái xe rời khỏi bể bơi.
Lâm Uyển Bạch thấy anh không có ý muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cũng không tiện hỏi thêm.
Vì vốn dĩ đã lên kế hoạch ra ngoài ăn cơm, thím Lý ở nhà cũng không chuẩn bị thế nên sau khi Diệp Tu đi rồi, ngược lại chỉ còn ba người họ cùng dùng bữa. Họ chọn một nhà hàng bán món Thượng Hải, bầu không khí rất ấm cúng, có không ít gia đình cũng dẫn con cái ra ngoài ăn như họ.
Khi ăn xong trở về biệt thự thì trời cũng đã tối.
Dọc đường, bánh bao nhỏ mệt mỏi ngáp ngủ suốt, nên Lâm Uyển Bạch chỉ đọc mấy trang truyện là nó đã nhanh chóng thiếp đi.
Sau khi nhẹ nhàng rời khỏi phòng con, cô đi thẳng sang phòng ngủ bên cạnh.
Hoắc Trường Uyên đã tắm rửa xong, hông còn không buồn quấn khăn tắm, chỉ mặc độc quần lót, gối đầu lên hai cánh tay, nằm ngửa trên giường.
Lâm Uyển Bạch nhìn qua, bất giác liếm môi.
Cô chợt nhớ lại hình ảnh anh mặc quần bơi chiều nay. Không chỉ mấy cô gái trẻ đó bị hút hồn, thật ra khi ấy cô cũng chẳng thể dời mắt, tuy không nhìn anh chòng chọc nhưng cũng thi thoảng liếc...
Điều chỉnh lại nhịp thở, Lâm Uyển Bạch bình tĩnh đi qua: "Sao anh không đắp chăn?"
Hoắc Trường Uyên nằm im, chỉ giật giật khóe môi.
"Mệt quá!"
Anh nhắm mắt từ đầu tới cuối, trông có vẻ thật sự mệt mỏi.
Thấy vậy, Lâm Uyển Bạch nghi hoặc: "Anh mệt gì chứ..."
Hoắc Trường Uyên mở mắt, liếc về phía cô với ánh nhìn đầy ý tứ.
"Không có gì." Anh đáp hờ hững.
Làm sao cô hiểu được, ngoài Yến Phong ở New York, anh đã lại âm thầm diệt trừ một tình địch ngầm trong nước.
Lâm Uyển Bạch khó hiểu nhíu mày. Thấy anh mệt cô muốn để anh nghỉ sớm một chút. Sau khi kéo chăn lên đắp cho anh, cô cũng tự nằm vào, sau đó giơ tay tắt đèn.
Cô vừa chạm đầu xuống gối, Hoắc Trường Uyên vốn đang nằm bên kia đến lông mày còn không buồn nhướng lên bỗng lật người đè cô xuống. Trong bóng tối, anh không cần nói nhiều thì ý tứ cũng đã toát ra từ từng hơi thở.
Trong chớp mắt, quần áo ngủ bị anh ném ra ngoài.
Lâm Uyển Bạch né tránh bờ môi anh, thở dốc: "Anh vừa nói mệt cơ mà..."
"Có mệt hơn nữa cũng có thể khiến em chết đi sống lại vài lần!" Hoắc Trường Uyên cất giọng khản đặc.
Anh lật cô lại như cái bánh nướng. Dưới lớp chăn, nhiệt độ càng lúc càng cao, còn có những âm thanh vụn vặt của cô không ngừng bật ra.
Bên ngoài, đêm dường như càng thêm đậm.
Sáng hôm sau, không còn gì bất ngờ, Lâm Uyển Bạch tỉnh dậy với cơn đau nhức, mỗi khớp xương đều như rời ra. Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao trong chuyện này toàn là phụ nữ mệt mỏi mà đàn ông thì sảng khoái chứ.
Khi quấn chăn bước xuống sàn, chân cô mềm nhũn tới độ suýt ngã nhào.
Đằng sau quả nhiên vang lên một tiếng cười khẽ, còn mang theo chút khàn khàn sáng sớm, vang vọng khắp phòng. Sau khi ép mình đứng vững, Lâm Uyển Bạch nhặt quần áo ngủ lên chạy vào phòng tắm.
Hoắc Trường Uyên thấy biểu cảm của cô không ổn cũng đồng thời đứng lên. Có điều bước chân của cô rất nhanh, tới khi anh đẩy cửa phòng ngủ ra, bóng cô đã khuất sau cánh cửa phòng tắm.
Cửa bị khóa lại, anh không thể vào, đành tạm thời đứng ngoài.
Anh nhíu chặt mày vì không biết rõ tình hình cụ thể. Nhớ tới dáng vẻ khó chịu của cô ban nãy, nỗi lo trong anh tăng dần. Hoắc Trường Uyên đi qua đi lại trước cửa, sốt ruột gõ cửa.
Khi anh gõ đến lần thứ ba, cửa phòng tắm mới được mở hé ra.
Lâm Uyển Bạch không ra ngoài ngay mà thò đầu nhìn ra.
Hoắc Trường Uyên lập tức hỏi: "Uyển Uyển, sao rồi, có cần tới bệnh viện không?"
"Em không sao!" Lâm Uyển Bạch không ngờ anh lại hoang mang như vậy, vội vàng lắc đầu, sau đó ngượng ngập giải thích: "Chỉ là em tới ngày rồi!"
"Người bà con đến chơi?" Hoắc Trường Uyên nhăn mặt.
"Ừm!" Lâm Uyển Bạch gật đầu, xấu hổ lên tiếng: "À, anh có thể giúp em một chuyện được không? Vào phòng ngủ của khách, lấy giúp em một cuộn băng vệ sinh trong túi..."
Lúc trước Hoắc Trường Uyên có dặn thím Lý dọn cho cô một phòng riêng, tuy ban đầu cô ngủ với bánh bao nhỏ, về sau lại ngủ với anh nhưng đa phần đồ đạc vẫn để trong căn phòng đó.
Thấy anh đứng im đó không nhúc nhích, cô gọi to: "Hoắc Trường Uyên?"
"Biết rồi!"
Sau đó, anh sải bước đi ra khỏi phòng ngủ.
Hai phút sau, anh quay lại, trong tay cầm một chiếc túi màu hồng, đưa qua khe cửa cho cô.
"Cảm ơn anh!" Nói rồi, Lâm Uyển Bạch chui lại vào trong, không quá để ý tới biểu cảm của anh.
Cô không ngờ "bà dì" tới đột ngột như vậy, trước hai ngày so với lịch. Sau khi lên gác cô mới chắc chắn nguyên nhân mình khó chịu, nhưng việc này cũng không quá đặc biệt.
Thay xong một chiếc quần lót khác sạch sẽ hơn, cô kéo cửa đi ra ngoài.
Cô phát hiện Hoắc Trường Uyên ngồi ở cuối giường, tay kẹp điếu thuốc, vừa mới rít một hơi.
Lâm Uyển Bạch đi tới, thấy anh không buồn ngước mắt lên, chỉ nhìn chằm chằm đám khỏi dần tan, bèn tò mò chạm tay vào anh: "Hoắc Trường Uyên, anh sao vậy?"
Sắc mặt Hoắc Trường Uyên không đoán ra được là vui vẻ hay giận dữ.
Lâm Uyển Bạch liếm môi, cứ nghĩ anh vẫn còn nhớ cái ôm ở sân bay, đang định lấy lòng anh thì anh bỗng nhiên chau mày nói một câu: "Sao vẫn chưa có bầu chứ!"
"Hả..." Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt.
Sau đó cô mới chợt hiểu ra ý tứ của anh.
Từ sau khi hai người trở lại, Hoắc Trường Uyên đã nói rõ với cô, anh muốn có thêm một đứa con gái. Từ đó, mỗi lần quan hệ họ đều không dùng bao cao su. Hơn nữa lúc trước anh còn kể chuyện hòa thượng trong miếu nói số anh sẽ có nếp có tẻ, có thể thấy anh mong chờ đứa con gái ấy đến mức nào.
Có điều mong mãi vẫn đợi phải "bà dì"...
"Chẳng lẽ anh dốc sức chưa đủ?"
Hoắc Trường Uyên gạt tàn thuốc, tự lẩm bẩm, sau đó đánh mắt về phía cô, ánh mắt sáng lấp lánh một tia đắc thắng: "Bắt đầu từ tối nay anh quyết tâm làm tám hiệp, sau việc treo ngược em lên tường*, anh không tin em không có bầu được!"
*Tránh một vài bạn không hiểu mình giải thích luôn, ý Hoắc Trường Uyên treo ngược Bạch lên là để tinh dịch chảy sâu vào trong.
"Anh đừng có làm em sợ..." Bả vai Lâm Uyển Bạch run lên.
Hoắc Trường Uyên phả ra một làn khói, ánh mắt rõ ràng muốn nói anh không đùa.
Lâm Uyển Bạch hoảng hốt nuốt nước bọt, tiến lên ôm cánh tay anh: "Hoắc Trường Uyên, chuyện con cái vẫn nên thuận theo tự nhiên là hơn! Em cũng rất muốn sinh thêm cho anh một đứa con gái, nhưng chuyện này gấp không được, anh đừng mong mỏi quá! Vả lại, nếu bây giờ có con ngay, chắc chắn em không thể chuyên tâm được mà em thì vẫn còn muốn bù đắp cho Đậu Đậu..."
Cuối cùng, bằng những lời ngọt nhạt, cô mới miễn cưỡng xoa dịu được Hoắc Trường Uyên.
Cô thở phào một hơi, di động để trong túi bỗng rung lên. Có một tin nhắn gửi đến, người gửi là Lục Học Lâm.
Lâm Uyển Bạch đập mạnh vào đầu, chợt nhớ ra chuyện cho mượn sách...
~Hết chương 280~