Xin Hãy Ôm Em

Chương 282 :

Ngày đăng: 07:07 30/04/20


Động tác quá nhanh, Lâm Uyển Bạch thậm chí còn không phản ứng kịp.



Đối phương ấn mạnh cô xuống ghế xe, vừa đóng cửa lại, chiếc xe cũng lập tức lao vút đi.



Trước kia cô từng có trải nghiệm này. Lần đầu tiên gặp Hoắc Dung, bà cũng sai hai người đàn ông lực lưỡng mặc vest đen tới dẫn cô đi, đến bây giờ ký ức của cô vẫn còn như mới.



Có điều cô biết lần này không phải, bởi vì tuy rằng người của Hoắc Dung cũng thô bạo đưa cô đi giữa ban ngày ban mặt nhưng họ luôn cố gắng kiểm soát độ lực, không hề làm cô đau. Còn gã đàn ông giữ cô trong xe lúc này cũng mặc đồ đen, lộ ra gương mặt hung ác.



Lâm Uyển Bạch dùng hết sức để giãy giụa, khiến chiếc khăn bịt miệng rơi xuống đất.



Cô muốn nhào ra mở cửa xe nhưng người tài xế đã khóa chặt cửa xe lại, cô nhúc nhích cỡ nào cũng vô ích.



Cô liều mạng đập tay lên cửa kính ô tô, muốn thu hút sự chú ý của người đi bộ xung quanh hoặc những chiếc xe gần đó nhưng cô lại thất sách bởi vì trên cửa xe dán một lớp giấy chắn sáng rất dày, chỉ có bên trong nhìn thấy bên ngoài chứ không ngược lại...



Gã đàn ông mặt hung dữ cũng không cho cô quá nhiều cơ hội, kéo ngược cô quay trở lại.



"Anh làm gì vậy, thả tôi ra!"



"Anh là ai, rốt cuộc định làm gì? Các anh có biết làm vậy là phạm pháp không..."



Lâm Uyển Bạch còn chưa nói hết câu, đã bị ăn một cái tát trời giáng.



Rất mạnh.



Không phải chỉ bỏng rát gò má mà còn ù đặc hai tai.



Người đàn ông nhặt chiếc khăn tay rơi dưới đất lên, một lần nữa bịt kín miệng cô. Nghe thấy cô "ứ ứ" liên tục, gã lái xe thấy phiền, quay đầu chửi một câu: "Mẹ kiếp, bịt chặt miệng nó vào! Còn nữa, đeo luôn chụp mắt cho nó!"



Gần như cùng lúc hắn ta dứt lời, gã ngồi cạnh đã tiện tay vớ lấy chiếc giẻ lau xe ở phía sau nhét cả vào miệng cô, sau đó che chặt mắt cô lại.




Giống như mấy lần trước, chuông vẫn đổ nhưng không có ai bắt máy. Rất lâu sau vang lên tiếng thông báo của hệ thống, nhắc nhở người gọi gọi lại sau.



Hoắc Trường Uyên nhíu mày, cầm chìa khóa đi vào trong biệt thự.



Cửa lớn rộng mở. Có một cái bóng nhỏ phấn khích lao ra ngoài.



Có điều hình như không phải đối tượng thằng bé mong đợi, sau khi nhìn thấy anh, gương mặt nhỏ lộ rõ vẻ thất vọng.



"Papa!"



Nó chào một tiếng rồi chạy vào trong phòng khách.



Thấy vậy, Hoắc Trường Uyên hiểu ngay vấn đề và cũng cảm thấy kỳ lạ.



Anh cúi xuống nhìn, quả nhiên đôi dép lê của nữ vẫn ở đó, chứng tỏ chủ nhân của nó chưa về.



Anh đang định cất chìa khóa ô tô đi bỗng khựng lại, hỏi một cái bóng khác hơi béo hơn: "Thím Lý, Uyển Uyển vẫn chưa về sao?"



"Chưa đâu!" Thím Lý lắc đầu, rồi quay lại nhìn đồng hồ, nói tiếp: "Từ lúc ăn cơm trưa xong đi ra ngoài, giờ này vẫn chưa thấy về nữa! Ban nãy tôi còn gọi cho cô Lâm, hỏi tối nay ăn gì để tôi chuẩn bị đồ trước nhưng không có ai bắt máy!"



Nghe vậy, sắc mặt Hoắc Trường Uyên có phần nặng nề hơn.



Nếu là bình thường, trừ phi cố tình trêu chọc anh, bằng không Lâm Uyển Bạch sẽ không đến mức không nghe máy. Anh tưởng cô về nhà lâu rồi, không ngờ...



Bỗng dưng, một cảm giác rợn người dâng lên trong anh, như treo ngược trái tim của anh lên...



~Hết chương 282~