Xin Hãy Ôm Em

Chương 287 :

Ngày đăng: 07:07 30/04/20


"..." Biểu cảm của Hoắc Trường Uyên bỗng chốc cứng đờ.



Có chuyện như vậy sao?



Từ từ nhớ lại thì hình như đúng là có thật...



Lúc đó khi ở dưới quê anh từng nói như vậy. Lâm Uyển Bạch còn nghĩ, sau này có một ngày anh nhớ lại mọi chuyện, không biết biểu cảm của anh sẽ đặc sắc cỡ nào.



Bây giờ nhìn thấy sắc mặt anh đổi màu như đèn tín hiệu giao thông vậy, cô nhịn cười đến co giật khóe miệng, nhưng vẫn cố tình bồi thêm một câu: "Hoắc Trường Uyên, lẽ nào cả chuyện này anh cũng quên luôn rồi?"



Sao Hoắc Trường Uyên chịu thừa nhận chứ!



Anh ho khẽ một tiếng, trượt người nằm xuống gối, đáp bằng giọng cứng đờ: "Anh bỗng nhiên buồn ngủ quá, muốn đi ngủ."



Dứt lời, anh nhắm ngay mắt lại.



Lâm Uyển Bạch không nhịn nổi, phì cười thành tiếng, không tiếp tục vạch trần anh nữa, cúi người cẩn thận dém lại góc chăn cho anh.



Căn phòng bật điều hòa, nếu để bị lạnh quá thì không nên. Cô không ngồi xuống ghế nữa, định tới văn phòng của bác sỹ hỏi han một số vấn đề về đồ ăn và dinh dưỡng.



Trong phòng còn những người khác, thế nên Lâm Uyển Bạch đợi một chút.



Khi cô quay về, phát hiện trong phòng bệnh xuất hiện khá nhiều người.



Nói chính xác hơn là có không ít bóng những thiên thần áo trắng.



Lâm Uyển Bạch nghĩ là họ tới kiểm tra theo thông lệ, nhưng chẳng bao lâu sau cô đã ngửi thấy mùi bất ổn.



Hoắc Trường Uyên lúc trước đòi ngủ, lúc này nằm nghiêng dựa vào giường, đôi mắt tối đen như miệng giếng. Anh được làm trung tâm, hai bên trái phải giường bệnh được vây kín bởi những cô y tá trẻ, ai nấy đều ôm một cuốn sổ trong tay, mặt nhìn anh chằm chằm.
Cúi đầu liếc thấy đã đo huyết áp xong, anh đang định lạnh nhạt ra lệnh đuổi khách thì chợt liếc thấy Lâm Uyển Bạch đứng ngay trước cửa.



"Sao giờ em mới về!"



Hoắc Trường Uyên nhíu mày, bực dọc lên tiếng.



Thấy anh cuối cùng cũng chú ý tới mình, Lâm Uyển Bạch bĩu môi, loẹt quẹt dép đi vào.



Hoắc Trường Uyên tiếp tục: "Anh muốn đi vệ sinh!"



Có trời mới biết anh đã phải nhịn bao lâu rồi, bị đám y tá mê trai này bám riết đến sắp bốc hỏa!



Lâm Uyển Bạch vờ như không nghe thấy, cũng không nhúc nhích, cứ khoanh tay đứng đó.



Lúc này, y tá trưởng biết chuyện vội vã chạy tới, đuổi hết mấy cô y tá nhàn rỗi kia ra ngoài, liên tục xin lỗi: "Thật ngại quá, làm phiền anh chị rồi!"



"Dạ không sao..." Lâm Uyển Bạch gượng cười.



Cửa phòng đóng lại, chim muông bay đi hết, cuối cùng cũng yên bình.



Thấy cô vẫn đứng đực ra đó, Hoắc Trường Uyên nhướng mày: "Uyển Uyển, em còn không dìu anh vào phòng vệ sinh, anh tè dầm ra giường như Đậu Đậu bây giờ!"



"Sao anh không nhờ mấy cô y tá ban nãy ấy..." Lâm Uyển Bạch nói một câu chua loét.



Hoắc Trường Uyên mỉm cười, giơ tay kéo cô về phía mình, ngữ khí đầy ám chỉ: "Ngoài em ra, nơi ấy sao có thể tùy tiện cho ai khác nhìn ngó được?"



~Hết chương 287~