Xin Hãy Ôm Em
Chương 301 :
Ngày đăng: 07:07 30/04/20
Cơ thể Lâm Uyển Bạch từ sự cứng đờ ban đầu, sau khi được anh kéo vào vòng tay, dần dần mềm trở lại.
Nghĩ tới chuyện anh chạy tới nhà họ Lâm đón mình mà không đón được, lúc ra, sắc mặt cô trông lại khác lạ như thế, Lâm Dũng Nghĩ cũng sẽ không giấu gì anh.
Cô vùi mặt vào lồng ngực anh, nhắm mắt lại, cô gắng hít hà mùi hương nam tính tỏa ra từ người anh, muốn tìm kiếm một chút sức mạnh.
Qua một lúc rất lâu, Lâm Uyển Bạch mới từ từ lên tiếng, giọng nói càng lúc càng thấp xuống: "Vậy thì chắc anh đã biết, em không phải con gái nhà họ Lâm, em và bố em thật ra không có quan hệ huyết thống, em thậm chí còn không biết mình là ai..."
"Vậy thì sao?"
Hoắc Trường Uyên hỏi ngược lại, đưa tay nâng mặt cô lên khỏi lòng mình, cúi xuống nhìn cô chăm chú: "Cho dù em có là trẻ mồ côi thì cũng có gì khác biệt, em vẫn là cô gái mà anh cần!"
Lâm Uyển Bạch bị anh ép phải ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt anh.
Cô tin rằng đây không phải là những lời chỉ để an ủi mình. Từ ban đầu khi họ bắt đầu quan hệ, cô vẫn luôn là đứa con gái bị nhà họ Lâm bỏ rơi, anh cũng chưa bao giờ để ý, chỉ bám riết lấy cô mà thôi.
Tuy rằng cô mất mẹ, mất bà ngoại, bây giờ ngay cả bố mình là ai cũng không chắc chắn, nhưng cũng có sao đâu?
Cô là người con gái của anh, vậy là đủ rồi!
Ngón tay dài của Hoắc Trường Uyên vuốt qua đôi mày của cô, anh hạ thấp giọng hỏi: "Có phải rất buồn không?"
Sau khi biết chuyện này từ Lâm Dũng Nghị, anh đã lập tức lái xe qua đây. Đi men theo con đường hướng thẳng quán café, quả nhiên anh đã nhìn thấy bóng cô đơn độc đi giữa dòng người. Cô cúi đầu, xụ vai, rõ ràng nắng chiều còn sáng mà trên đỉnh đầu cô như chỉ có mây đen mù mịt.
Nhất là khi nhìn thấy cô thất thần đi trên phố, còn bị người ta huých phải vai, đến khi cô vùi đầu vào lòng anh, anh bỗng dưng cảm thấy chua xót, cổ họng nghẹn lại, nhất thời không biết nên thương cô thế nào.
"Không đâu..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu.
So với việc đau buồn, phần nhiều là bối rối và hoang mang chăng...
Lâm Uyển Bạch nắm chặt lấy tay anh, lắc lắc: "Đừng nhìn em như vậy, cảm giác em như một chú cún đáng thương vậy!"
Hoắc Trường Uyên phì cười vì câu hình dung này của cô.
Anh hôn lên trán cô, cả mí mắt, sau đó mỉm cười nói: "Biểu hiện không tệ, vẫn chưa mít ướt."
"Em có phải là ma khóc nhè đâu!" Lâm Uyển Bạch kháng nghị.
Hoắc Trường Uyên nhướng mày với cô: "Sao? Muốn ngồi đây ôm nhau tiếp hay về nhà?"
"Về nhà chứ!" Lâm Uyển Bạch ngồi thẳng dậy.
Sau khi buông tay, Hoắc Trường Uyên bỗng nhiên quay sang liếc cô, ánh mắt lóe lên nhưng tia gian xảo: "Lâu lắm rồi không "xe chấn", chúng ta tìm một nơi hẻo lánh đi?"
"Đừng đùa..." Lâm Uyển Bạch chợt cắn môi, xấu hổ.
"Không thật chứ?" Hoắc Trường Uyên kéo tay cô qua, khẽ đặt dưới thắt lưng.
Lâm Uyển Bạch khẽ kêu lên một tiếng: "... Này!"
Rút tay về, cô vội vàng thắt dây an toàn ngồi nghiêm chỉnh, chỉ dám len lén liếc anh. Hoàng hôn ngoài cửa sổ hắt vào, càng làm ửng hồng gò má cô.
Hoắc Trường Uyên khởi động xe, rướn môi cười rồi cho xe tiến vào dòng xe trên đường.
Chỗ ngồi được cô sắp xếp tỉ mỉ để họ ngồi đối diện nhau.
Có điều suốt cả buổi, Tang Hiểu Du không cúi đầu thì cũng quay sang bên cạnh nói chuyện, cố tình né tránh mọi tiếp xúc ánh mắt với người phía trước.
Bánh bao nhỏ nãy giờ vẫn dồn sức vào chiếc bát đầy thịt, bỗng nhiên chớp chớp mắt, lên tiếng: "Bảo bảo cũng thích ăn mắt cá, chú Tần thiên vị~"
Trên chiếc đĩa sứ trắng đặt chính giữa có một con cá pecca hấp được trang trí bằng ớt xanh đỏ xắt sợi.
Khi bánh bao nhỏ vừa dứt lời cũng là lúc Tần Tư Niên vừa kịp thu lại đôi đũa từ phía đối diện về.
Lâm Uyển Bạch ngồi bên cạnh cười, lật cá lại, gắp mắt cá còn lại cho bánh bao nhỏ: "Bảo bối đừng sốt ruột, con xem, ở đây còn một mắt này!"
Bánh bao nhỏ mãn nguyện há to miệng, rồi ăn ngon lành.
Tuy rằng Tang Hiểu Du không hề ngẩng đầu lên, nhưng Tần Tư Niên vẫn nhìn cô ấy chằm chằm. Thấy cô ấy không hề động vào miếng mắt cá trên đĩa, anh ấy nhíu mày hỏi: "Sao em không ăn?"
Tang Hiểu Du gắp lên nhưng không bỏ vào miệng mà đưa cho bánh bao nhỏ ở bên cạnh, vẫn không nhìn anh ấy, chỉ khẽ nói một câu: "Không muốn ăn, hơn nữa bây giờ em không còn thích ăn mắt cá nữa."
Bầu không khí trở nên rất nặng nề, chỉ có bánh bao nhỏ không hiểu những đợt sóng ngầm cuộn trào giữa người lớn, ăn đến nỗi miệng dính đầy mỡ.
Sau khi bữa tối kết thúc, Lâm Uyển Bạch tranh thủ được một lúc kéo Tang Hiểu ngồi xuống sofa phòng khách, thì thầm tâm sự.
"Cá nhỏ, cậu thật sự định kết thúc với bác sỹ Tần như vậy sao?"
Tang Hiểu Du không lập tức trả lời ngay mà nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, mỉm cười, sau đó khẽ nói: "Người ở trong lòng anh ấy lâu nay không phải mình."
"Không phải cậu còn có thể là ai chứ?" Lâm Uyển Bạch nhíu mày, có phần không đồng tình.
Nhưng ngay sau đó, trong đầu cô chợt lóe lên một cái tên.
Nụ cười của Tang Hiểu Du càng đậm hơn một chút, cũng chua chát hơn một chút. Cô ấy nói đầy ẩn ý: "Tiểu Bạch, cậu có biết bài thơ ấy không? Phương Bắc có giai nhân - Xinh tươi nhất cõi trần - Liếc nhìn, thành quách đổ - Nhìn thêm, quốc gia vong – Mặc kệ thành nghiêng hay nước mất – Đời còn gặp được mấy giai nhân?"
"..." Lâm Uyển Bạch không biết nên nói gì.
Cả hai người nhất thời trầm mặc. Tang Hiểu Du nắm chặt tay cô hơn, như đang an ủi cũng như đang tìm kiếm nguồn sức mạnh, sau đó bất ngờ nói một câu: "Tiểu Bạch, mấy hôm nữa mình sẽ rời khỏi Băng Thành."
Lâm Uyển Bạch sững người.
Cô chưa kịp lên tiếng, có người đã nói trước cô.
"Em định đi đâu!"
Giọng của Tần Tư Niên căng thẳng như chất vấn. Anh ấy bê đĩa hoa quả đã gọt xong, đi vào vừa hay nghe được câu này.
Tang Hiểu Du không trả lời anh ấy mà nhìn thẳng vào mắt anh ấy, nói chậm rãi nhưng rành mạch: "Dù đi đâu cũng không còn liên quan tới anh nữa. Tần Tư Niên, câu nói hôm đó của em không hề đùa giỡn."
Gương mặt Tần Tư Niên như bị che phủ bởi mây mù, đôi mắt hoa đào bị nhuộm một tầng sương lạnh.
Có điều anh ấy vẫn cố kìm nén, nhưng mu bàn tay cầm đĩa hoa quả đã nổi đầy gân xanh, như những trói buộc muốn bung ra khỏi lớp da thịt...
Hết chương 301