Xin Hãy Ôm Em
Chương 312 :
Ngày đăng: 07:07 30/04/20
Cả hai người họ đều giật nảy mình.
Họ không hẹn mà gặp đều nhìn về một phía, chỉ thấy từ bên trong có một bóng dáng cao lớn bước ra. Hoắc Trường Uyên mặc bộ vest đen và sơ mi trắng, tay cầm đĩa hoa quả, bước ra, cả người đầy "ám khí".
Lâm Uyển Bạch lặng lẽ chống tay lên trán.
Cô hối hận quá...
Vì sao ban nãy không thẳng thừng nằm xuống, ngủ một giấc chứ!
Lê Giang Nam đúng là con heo từ Hồng Kông qua đây. Tỏ tình thì thôi đi, cứ nhất quyết phải nói vào lúc này, quả thực muốn hại chết cô...
Lâm Uyển Bạch không dám nhìn sắc mặt Hoắc Trường Uyên. Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được lúc này mặt anh đen như Bao Thanh Thiên.
Cụp mắt xuống khẽ liếc, cô có thể nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đã đi tới trước giường bệnh. Hai người đàn ông đứng đối diện nhau, có thể cảm nhận được một cảm giác căng thẳng như sắp bùng nổ giữa họ.
Lâm Uyển Bạch lặng lẽ nuốt nước bọt, hai người họ... có khi nào xông vào đánh nhau không?
Nếu thật sự đánh nhau, một người ốm yếu như cô chắc chắn không thể can ngăn. Cô liếc nhìn sang chiếc chuông bấm bên cạnh, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bấm bất cứ lúc nào.
Chính vào lúc cô căng thẳng tới mức mồ hôi lạnh sắp chảy xuống, hình ảnh mất kiểm soát như trong tưởng tượng của cô không xuất hiện. Giống như không hẹn mà gặp, hai người đàn ông đều ăn ý tỏ thái độ như chưa có chuyện gì xảy ra. Lê Giang Nam vờ cúi đầu xuống xem đồng hồ: "Tôi chợt nhớ ra tôi còn có việc. Cô Lâm, tôi xin phép về trước!"
"Vâng..." Lâm Uyển Bạch đờ đẫn gật đầu.
"Hoắc tổng, tôi xin phép!" Lê Giang Nam gật đầu với anh.
Hoắc Trường Uyên cười ngoài mặt: "Anh Lê đi cẩn thận, xin phép không tiễn!"
Cửa phòng đóng lại, chỉ còn hai người họ, nhưng bầu không khí đóng băng không dịu hơn chút nào. Giống như một mặt biển trông có vẻ bình yên, kỳ thực đang ẩn chứa những con sóng dữ, bất kỳ lúc nào cũng có thể cuộn trào.
Sau khi Lê Giang Nam đi khỏi, Hoắc Trường Uyên sải bước đi tới trước tủ, đặt mạnh đĩa hoa quả cái "cạch" lên mặt tủ.
Sống lưng Lâm Uyển Bạch thẳng đờ ra.
Cô liếm môi, chủ động phá vỡ sự im ắng: "Hoắc Trường Uyên, anh rửa xong hoa quả rồi à?"
Hoắc Trường Uyên không trả lời cô, mà tự động thả tay áo xuống, cài cúc cổ tay áo. Còn về những lời của cô, ý của anh rõ ràng muốn nói: Cô không có mắt nhìn hay sao?
"Trông sạch sẽ ra phết!" Lâm Uyển Bạch cười dè dặt.
Thấy anh vẫn không định đoái hoài tới mình, coi cô như không khí, tạo hình vô cảm như một bức tượng, cuối cùng cô cũng hiểu dáng vẻ cool ngầu của bánh bao nhỏ khi chụp ảnh di truyền từ ai rồi...
Lâm Uyển Bạch ngượng ngập hắng giọng: "Khụ... à thì... ban nãy anh ấy nói gì, anh nghe thấy hết rồi ha~"
"Em không biết câu "tai vách mạch rừng" sao?" Hoắc Trường Uyên cười khẩy.
"..." Lâm Uyển Bạch á khẩu.
Đương nhiên là cô biết. Ai mà ngờ được Lê Giang Nam lại tỏ tình đường đột như vậy, cô cũng sửng sốt mà!
"Từ lúc gặp con khi quá cảnh ở Canada tới nay đã hơn ba tháng. Chúng ta từng gặp mặt vô số lần, thậm chí sau này ta còn biết Sở Sở là mẹ của con. Vậy mà ta không ngờ con lại là con gái ta!" Nói đến cuối cùng, ánh mắt ông lấp lánh lệ, ngoài sự hiền từ và ấm áp còn có mừng rỡ và áy náy, thậm chí là một chút đau lòng khó giấu nổi.
Sao Lâm Uyển Bạch không giống như ông, khó mà tin nổi...
Cô hít sâu thở đều, để cổ họng của mình dễ chịu hơn một chút rồi chậm rãi nói: "Cũng trong một lần vô tình, cháu mới biết mình có thể không phải con gái nhà họ Lâm."
"Sau đó, qua vài lần gặp gỡ, từ cuốn tiểu thuyết tiếng Đức đến câu thơ kia, cháu phát hiện mối tình đầu mà chú nói là mẹ cháu. Còn bố cháu kể, năm xưa khi mẹ lấy ông đã có thai rồi. Quá nhiều sự trùng hợp xuất hiện, khiến cháu buộc phải nghi ngờ có thể chú và cháu có quan hệ huyết thống, cho đến khi Hoắc Trường Uyên cầm giấy giám định ADN về, mới xác nhận chúng ta là cha con..."
Hoắc Trường Uyên từng hỏi cô liệu có muốn nhận Lục Học Lâm không, khi đó cô không trả lời.
Nhưng khi cô tới bệnh viện, quyết định hiến gan cho ông, cô đã tự thừa nhận rồi.
Lục Học Lâm cũng nhớ lại, hôm đó bỗng dưng Hoắc Trường Uyên tới Lục Thị, trước khi đi còn vỗ lên đỉnh đầu ông, nói là có thứ gì dính trên đầu, chắc là lúc đó đã nhân tiện lấy mẫu xét nghiệm!
Cô gái đứng trước mặt mà ông cho rằng là luôn có duyên với mình hóa ra lại là con gái của mình, hơn nữa 48 đồng hồ trước còn hiến gan cho mình. Nhưng suốt hơn 20 năm qua cô, ông không hề hay biết tới sự tồn tại của cô, thậm chí còn chưa một ngày yêu thương, không làm tròn trách nghiệm người cha. Lòng ông ngổn ngang cảm xúc, vô vàn dư vị.
Ngoài niềm vui khi biết giữa ông và người ông yêu có một đứa con gái ra, còn là nỗi đau xót sâu sắc. Dù đã nhiều tuổi, ông vẫn cảm thấy mũi mình cay cay, trái tim nghẹn lại.
"Sở Sở, vì sao bà giấu tôi, vì sao không nói cho tôi biết!" Lục Học Lâm đau lòng: "Bà giấu tôi vất vả quá, nếu đã có con với tôi, vì sao lại đề nghị chia tay, rời xa tôi rồi cưới một người khác!"
Nếu biết bà có thai, ông nhất định sẽ không chia tay, nhất định sẽ sống chết bám riết bà tới cùng. Cho dù bà có lấy người khác, ông cũng quyết đưa bà đi, nói không chừng họ sẽ vẫn hạnh phúc trọn đời như lời hứa hẹn lúc trước, chứ chẳng phải để lại hối hận và tiếc nuối như thế này...
Lâm Uyển Bạch khẽ lắc đầu, từ tốn nói: "Những điều này cháu đều không biết, nhưng điều cháu biết là mẹ chưa từng quên chú, bằng không đã chẳng kiên quyết không phá thai sau khi cưới! Bố cháu kể, thật ra mẹ cháu chưa từng yêu ông, trong lòng bà luôn có một người khác, đến tân lúc chết, mà người ấy chính là chú..."
Nghe cô gọi người khác là "bố", Lục Học Lâm không thoải mái chút nào.
Lâm Uyển Bạch quay đầu nhìn sang bên cạnh: "Hoắc Trường Uyên, cuốn tiểu thuyết em cần đâu rồi?"
"Ở đây." Hoắc Trường Uyên rút trong lòng ra.
Việc này sáng nay cô có nhắc với anh, lúc chú Lý mang canh tới cũng đã mang theo.
Lâm Uyển Bạch vuốt ve bìa sách, sau đó mở ra, đưa cho ông chiếc kẹp sách: "Cuốn tiểu thuyết tiếng Đức này là di vật mẹ để lại, bây giờ tặng chú làm kỷ niệm!"
"Từ khi còn nhỏ, cháu đã thường xuyên nhìn thấy mẹ lật ra đọc, gần như tối nào cũng giở ra. Còn cả chiếc kẹp sách bên trong, bà luôn nhìn dòng chữ trên kẹp sách đến ngây người. Cháu nghĩ, chắc là bà đang nhớ chú..."
Khi chạm vào kẹp sách, ngón tay Lục Học Lâm không khỏi run lên rất dữ.
Bình sinh bất hội tương tư, tái hội tương tư, tiện hại tương tư.
Nhìn nét chữ mình đích thân viết lên nhiều năm trước, ông cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt trái tim, bỗng chốc đau tới không thở nổi.
Tầm nhìn trở nên mơ hồ, Lục Học Lâm như lại nhìn thấy cô gái trẻ trong ký ức. Ở sân bay, ông ôm chặt người ấy, nói từng lời vào tai người ấy.
Ký ức và hiện tại chồng lên nhau, khóe mắt ông ướt nhòe, ông lẩm bẩm, cười khổ: "Nhưng bây giờ biết đi đâu ký gửi tương tư? Ha ha, tương tư chưa cạn, tương tư mãi còn, tương tư ở khắp mọi nơi..."
Hết chương 312