Xin Hãy Ôm Em

Chương 328 :

Ngày đăng: 07:08 30/04/20


"Không nói ra, sao ông trời nghe thấy được!" Hoắc Trường Uyên kéo bàn tay nhỏ của cô xuống, hôn nhẹ hai cái, nhướng cao mày, đắc ý nói: "Bây giờ ông trời đã nghe thấy rồi, nên mới cho anh một đứa con gái."



Lâm Uyển Bạch ngẩn ngơ, nghe ra cũng có phần có lý...



Hoắc Trường Uyên nhẹ nhàng chạm lòng bàn tay lên da bụng cô, giọng nói trầm tĩnh xen lẫn chút kỳ vọng tươi đẹp vào tương lai: "Chắc là giờ này năm sang năm, ngoài con trai ra, còn có một cô con gái cùng anh thổi nến sinh nhật rồi!"



"Phải..." Lâm Uyển Bạch gật đầu một cách hợp tác.



Ngay sau đó cô lại ngẩng đầu liếc anh một cái, anh tính toán cũng xa xôi thật, bây giờ vừa mới kiểm tra ra, mới to bằng hạt đậu tương, vậy mà chớp mắt anh đã lên kế hoạch tận năm sau rồi!



Hoắc Trường Uyên hôn khẽ lên mắt cô, khiến cô ngứa ngáy nhắm mắt lại, giọng nói trầm nói đâu ra đấy: "Giờ em đã mang thai, phải ngủ sớm một chút! Bây giờ nhắm mắt lại, anh trông em ngủ!"



Kết quả, tới cuối cùng, Lâm Uyển Bạch quả thực thiếp đi trong lúc anh ngắm cô.



Những thai phụ đều ăn được và thèm ngủ, hôm sau lúc cô tỉnh giấc, rèm cửa đã không thể che được ánh nắng bên ngoài nữa rồi.



Lâm Uyển Bạch vừa mở mắt ra, gương mặt cương nghị của Hoắc Trường Uyên đã đập vào tầm mắt. Ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô đã phải nhận ngay một nụ hôn.



"Chào buổi sáng."



Hoắc Trường Uyên nói xong, bèn vén cả áo ngủ của cô lên, cúi xuống hôn lên da cô: "Chào con gái yêu."



Câu này anh nói cực kỳ dịu dàng.



"..." Lâm Uyển Bạch vừa xấu hổ vừa câm nín.



Thấy anh đã ăn mặc chỉnh tề từ lâu, cô tò mò hỏi: "Hoắc Trường Uyên, không phải anh thức trắng cả đêm đấy chứ?"



"Anh ngủ rồi." Hoắc Trường Uyên lắc đầu đáo, có điều chỉ chợp mắt khoảng hai tiếng đồng hồ.



Cả đêm anh ôm chặt cô, không phải ngắm nhìn gương mặt cô trong đêm tối mà nhìn chăm chú xuống cái bụng nhỏ còn bằng phẳng của cô. Tuy rằng anh không thể nhảy nhót như một con khỉ, nhưng vẫn hưng phấn đến mức chẳng buồn ngủ chút nào. Đến tận khi bên ngoài tờ mờ sáng, anh mới ép bản thân nhắm mắt khoảng hai tiếng.



Lâm UYển Bạch gần như được anh dìu dậy khỏi giường: "Em đi đánh răng rửa mặt đi, rồi xuống nhà ăn sáng, thím Lý làm xong hết rồi!"



"Ừm..." Cô gật đầu.



Nhìn theo bóng anh đi ra khỏi phòng ngủ, Lâm Uyển Bạch cúi đầu vặn mở vòi nước.



Nơi cô chạm mắt tới, khăn bông và sữa rửa mặt đều đã được bày ra sẵn, ngay cả kem đánh răng cũng đã được bóp sẵn vào bàn chải...



Lâm Uyển Bạch ngẩn người, cúi xuống bắt đầu làm vệ sinh cá nhân.



Khi ra khỏi phòng ngủ, cô chợt sững sờ, gần như không nhận ra được trước mắt mình là chỗ nào. Cô nuốt nước bọt, kinh ngạc lên tiếng: "Ấy... Cầu thang này... là sao vậy?"




Lâm Uyển Bạch biết anh vẫn còn gợn trong lòng vì chuyện khách sạn và thuốc chuột lúc trước, bầu không khí nhất thời rất gượng gạo. Cô chủ động níu áo anh: "Hoắc Trường Uyên, em nhớ anh nói có mấy tài liệu phải đọc mà, anh mau lên gác đi!"



Hoắc Trường Uyên nhìn thẳng vào mắt cô, cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Em uống hết bát canh chim bồ câu này rồi anh lên!"



Nghe vậy, Lâm Uyển Bạch bày ra nét mặt khó xử.



Sáng nay cô vốn dĩ đã ăn rất nhiều rồi, Hoắc Trường Uyên lại như làm ảo thuật, biến ra một bát canh chim bồ câu, bên trong còn bỏ thêm bong bóng cá và hải sâm, cô cảm thấy nếu uống thêm cả bát canh này, cô sẽ bổ đến trào máu mũi mất...



Hoắc Trường Uyên đã bê bát canh lên: "Há miệng!"



"..." Lâm Uyển Bạch nhíu mày.



Không đợi cô kịp từ chối, Hoắc Trường Uyên đã múc một thìa đưa tới bên miệng cô.



Lâm Uyển Bạch đành ngoan ngoãn há miệng uống hết, đánh mắt nhìn Trịnh Sơ Vũ, thấy cô ấy đang ngây người nhìn cô, rồi khó khăn quay đi.



Cô vội cầm hết cả bát và thìa, từ bỏ và nói: "Đừng, em uống! Em tự uống!"



Cũng không cho phép anh khuyên nữa, Lâm Uyển Bạch bê bát lên, một hơi uống cạn.



Cuối cùng, cô còn giơ chiếc bát cạn đáy cho anh nhìn: "Em uống xong rồi, anh lên gác được rồi chứ?"



"Ừm." Hoắc Trường Uyên hài lòng mỉm cười.



Trước khi quay đi, anh còn cúi xuống hôn trộm lên khóe môi cô, rồi đút hai tay vào túi, đi lên gác.



Lâm Uyển Bạch xấu hổ lau khóe miệng, bị anh giở trò lưu manh kiểu này ở nhà đã thành quen. Tới khi bóng anh khuất sau cầu thang, cô quay đầu lại, thấy nét mặt ngượng ngập và tổn thương của Trịnh Sơ Vũ.



Haizz, cô quên mất còn có người ngoài!



Lâm Uyển Bạch cũng ho một tiếng gượng gạo: "Lại ngược cô rồi à?"



Trịnh Sơ Vũ gật đầu ngay tắp lự, rồi nhún vai thản nhiên nói: "Tôi bỗng dưng hơi hối hận về quyết định làm bạn thân của chị rồi, quá kích thích người ta!"



Trước kia nghe thấy họ gọi điện thoại thể hiện tình cảm, bây giờ tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác. Tuy rằng cô ấy đã quyết định sẽ buông tay, lựa chọn chúc phúc họ rồi, nhưng vẫn cảm thấy rất đả kích, đau thấu tim gan!



"Vậy bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp!" Lâm Uyển Bạch nghiêm túc nói.



"Không, thế giới này không bán thuốc hối hận, vả lại tôi cũng không có cơ hội để uống!" Trịnh Sơ Vũ vẫn lắc đầu, không muốn làm người hẹp hòi. Vả lại, chút ngược tâm này cô ấy vẫn chịu đựng được!



Hết chương 328