Xin Hãy Ôm Em
Chương 333 :
Ngày đăng: 07:08 30/04/20
Chị Triệu nói xong, bèn kéo tay Tiểu Triệu vẫn còn đang bò rạp lên tường.
Hai người họ cũng đi vệ sinh, nhưng chẳng qua chỉ là cái cớ. Khi nhìn thấy Lâm Uyển Bạch vừa đứng dậy, Hoắc Trường Uyên cũng ngay lập tức cầm điện thoại đi ra ngoài, Tiểu Triệu đã kéo áo chị Triệu còn đang mải ăn, theo họ đi ra.
Chuyện theo dõi lén lút kiểu này là lần đầu họ làm, còn rất lạ lẫm.
Lần này, bốn con mắt của họ đều nhìn rất rõ ràng, Lâm Uyển Bạch bị Hoắc Trường Uyên kéo vào một căn phòng không người, đúng mười phút mới đi ra. Lúc ra, không những lớp son môi của cô biến mất, mà còn nhìn thấy động tác chỉnh sửa cổ áo của cô...
Nghe thấy lời của chị Triệu, Tiểu Triệu mãi một lúc sau mới gật đầu: "Chị Triệu, lần này chúng ta không nhìn nhầm chứ?"
"Không đâu." Chị Triệu nghiêm nghị lắc đầu.
"Chị bảo có phải chúng ta nghĩ hơi nhiều không, chưa biết chừng là hiểu lầm, hai người họ chỉ... chỉ là..." Nói đến cuối cùng, Tiểu Triệu hoàn toàn không nói tiếp được nữa. Bản thân cô ấy cũng không tìm được một cái cớ hợp lý hộ họ.
Ai bảo cô ấy và chị Triệu đều tận mắt chứng kiến chứ? Hơn nữa một nam một nữ ở trong một không gian riêng tư, cửa khóa kỹ, còn có thể làm gì? Khiến người ta không nghĩ lung tung cũng khó!
"Chị Triệu, sao lại như vậy chứ? Em nghi ngờ không biết mắt mình có vấn đề gì không. Chị Tiểu Bạch cũng thật là, sao có thể làm chuyện này chứ. Chẳng phải chị ấy đang có em bé sao, còn có chồng chưa cưới, sao có thể qua lại với Hoắc tổng chứ? Ai ta bảo biết người, biết mặt không biết lòng, nhưng kiểu này cũng sốc quá, em thật sự không thể tiếp nhận được!" Tiểu Triệu mặt mũi rầu rĩ, có thể nhận ra cô ấy sốc thật sự.
"Nhưng chị cảm thấy Tiểu Bạch không phải loại người ấy!" Chị Triệu ngẫm nghĩ rồi kiên quyết lắc đầu, nghiêm nghị nói tiếp: "Tuy cô ấy vừa mới tới công ty, cũng chưa làm việc lâu với chúng ta, nhưng chị cảm thấy mình không nhìn nhầm người đâu. Cô ấy là người tự biết giữ mình, không bao giờ làm mấy chuyện bẩn thỉu. Hơn nữa tình mẫu tử là vĩ đại nhất, cô ấy đang có thai, lúc rảnh rỗi thường xuyên kể chuyện với chúng ta về con và về chồng chưa cưới. Chị tin cô ấy!"
Dù sao chị ấy cũng nhiều tuổi hơn một chút, gặp nhiều người, vẫn rất tin vào mắt nhìn người của mình.
"Vậy tức là Hoắc tổng cưỡng ép chị ấy?" Tiểu Triệu nghe xong, ngừng một chút rồi hỏi.
Chị Triệu nhíu mày, nghiêm túc phân tích: "Lần trước ở nhà vệ sinh công ty, chẳng phải em nhìn thấy cũng là anh ta chủ động kéo Tiểu Bạch vào trong sao?"
"Đúng đúng! Ban nãy cũng vậy, chị Tiểu Bạch có vẻ rất không tình nguyện!" Tiểu Triệu liên tục gật đầu phụ họa.
Ban nãy họ đứng xa, không biết rõ sự thật, từ phía sau chỉ nhìn thấy Hoắc Trường Uyên muốn nắm tay Lâm Uyển Bạch mấy lần đều bị cô né ra. Sau cùng anh khoác vai ép cô đi vào phòng, thế nên tự cho rằng cô không tình nguyện.
"Chị Tiểu Bạch và chồng sắp cưới tình cảm mặn nồng. Trước khi đi ăn, chẳng phải ở văn phòng chúng ta còn nói chuyện đó sao, chị ấy nói chồng mình đẹp trai như Hoắc tổng vậy, không thua kém chút nào, có thể thấy lập trường của chị ấy vẫn rất kiên định!"
Tuy rằng cũng có một chút tâng bốc người mình yêu, nhưng sau khi suy nghĩ, Lâm Uyển Bạch đã đưa ra đáp án rất chân thành, nói rõ thật ra trong lòng cô nghĩ như vậy.
Tiểu Triệu không hiểu: "Hoắc tổng có ý đồ gì chứ? Ở Băng Thành có biết bao cô gái muốn quan hệ với anh ấy, sao anh ấy phải bám lấy chị Tiểu Bạch? Lẽ nào họ không phải gu của anh ấy, anh ấy lại thích phụ nữ có thai?"
"Chuyện này chưa chắc được..." Chị Triệu không thể đưa ra kết luận.
"Nhất định là như vậy rồi! Hoắc tổng để ý tới chị Tiểu Bạch, muốn "quy tắc ngầm" với chị ấy, sau đó lợi dụng thân phận của mình ép buộc chị ấy!" Tiểu Triệu đã tự vẽ ra câu chuyện của mình, giậm chân bình bịch: "Trời ơi! Không ngờ Hoắc tổng là loại người này! Uổng công em luôn coi anh ấy là thần tượng, cảm thấy anh ấy là nam thần! Shit! Quá đáng thật, mấy chuyện tồi tệ trong công sở bị chúng ta bắt gặp!"
"..."
Tiểu Triệu và chị Triệu đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều hoang mang.
Vài giây sau, khi hiểu ra được câu này, hai người họ lập tức trợn tròn mắt.
Hoắc Trường Uyên ngước mắt, nhìn về phía bóng người thanh mảnh đang định đi về phía họ lại hoảng hốt quay đi, lên tiếng gọi.
"Uyển Uyển, qua đây đi!"
Lâm Uyển Bạch bị anh gọi, đành bấm bụng quay đầu.
Giống như mỗi lần Hoắc Trường Uyên tới công ty đón cô, cô toàn né tránh mọi người. Thế nên hôm nay sau khi bữa liên hoan kết thúc, cô cố tình ngồi tới tận cuối, đợi mọi người về hết sạch mới đi ra.
Không ngờ lại thấy hai đồng nghiệp đứng trước mặt anh, nên định trốn.
Khi thấy cả ba người họ đều quay qua nhìn mình, Lâm Uyển Bạch cắn môi: "Sao anh..."
Hoắc Trường Uyên thẳng thừng nắm lấy tay cô, không cho cô cơ hội né tránh, sau đó cười khó xử: "Anh còn không thanh minh rõ ràng, họ sẽ hiểu nhầm anh là loại cầm thú đấy."
"Hả..." Lâm Uyển Bạch sững sờ.
Nghe thấy tiếng "Uyển Uyển" anh gọi, một xưng hô chỉ dành cho những mối quan hệ thân mật, còn cả hai bàn tay đan chặt vào nhau, không một kẽ hở, còn quá đỗi tự nhiên, giống như họ đã nắm tay nhau cả ngàn lần rồi.
Ở khoảng cách gần, nhìn rõ ánh mắt dịu dàng của Hoắc Trường Uyên và gò má ửng hồng của Lâm Uyển Bạch.
Tiểu Triệu chưa thể hoàn hồn lại, hỏi: "Chị Tiểu Bạch, vị hôn phu của chị là... Hoắc tổng?"
Chị Triệu cũng chậm chạp hỏi: "Hoắc tổng... là chồng sắp cưới của em?"
Hai người họ gần như hỏi đồng thời, nhưng ý tứ thì giống nhau.
"Vâng..." Đã bị bại lộ, Lâm Uyển Bạch không giấu giếm nữa, bèn gật đầu.
Tiểu Triệu nghe xong, lập tức ngã ngửa sang bên cạnh, kêu lên khoa trương: "Chị Triệu, chị mau đỡ em! Em ngất bây giờ!"
Hết chương 333