Xin Hãy Ôm Em
Chương 341 :
Ngày đăng: 07:08 30/04/20
Trong lúc đi từ phòng ăn ra ngoài phòng khách, nhìn thấy hai người họ bình thản ngồi trên sofa, Trịnh Sơ Vũ đã không nhịn được, lén lút dùng di động gửi tin nhắn cho cô. Đối với màn xuất hiện đột ngột của họ, sau đó lại ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ, Trịnh Sơ Vũ muốn làm cho ra nhẽ rốt cuộc có chuyện gì.
Mới đợi vài giây đã nhận được tin nhắn của Lâm Uyển Bạch.
"Giấu chiêu hiểm!"
Đọc được ba chữ này, con ngươi của Trịnh Sơ Vũ suýt rớt ra khỏi hốc mắt.
Thế nên khi Lâm Uyển Bạch lên tiếng, Trịnh Sơ Vũ cũng vô thức nín thở theo, vẻ vừa căng thẳng vừa chờ đợi kịch hay sắp mở màn.
Ngoài cô ấy ra, một người nữa không sững sờ như mọi người là Hoắc Trường Uyên. Anh ngồi vắt chéo chân, gót chân khẽ đung đưa, mặt không để lộ chút cảm xúc nào, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Uyển Bạch thì như rót mật vậy!
Hai mẹ con Nguyễn Chính Mai và Lục Tịnh Tuyết đồng loạt dừng bước.
Người đằng trước tay vẫn đang day thái dương, quay đầu nhìn cô vẻ không vui: "Sao, còn chuyện gì ư?"
"Lục phu nhân, có chuyện này tôi muốn hỏi bà." Lâm Uyển Bạch đã đứng lên khỏi sofa, không tự ti không hèn mọn, đối diện với ánh mắt phản cảm rõ ràng đó, giống như hôm đó cô nói muốn hiến gan ở bệnh viện vậy, giọng nói khẽ khàng nhưng rất lạnh.
"Lẽ nào cô không nghe thấy tôi nói tôi đau đầu sao?" Mọi sự khó chịu trong lòng đều được Nguyễn Chính Mai thể hiện hết ra mặt, lông mày bà ta dựng đứng lên: "Thật ngại quá, tôi e không có tâm trạng trả lời cô!"
"Không mất quá nhiều thời gian của bà đâu!" Lâm Uyển Bạch quyết không từ bỏ.
Nguyễn Chính Mai biết mình phải giữ thần thái, thế nên đành nhìn về phía ông cụ Lục.
Nhận được ánh mắt của bà ta, ông cụ Lục cũng cảm thấy không ổn bèn ngập ngừng lên tiếng: "Uyển Bạch..."
Có điều ánh mắt Lâm Uyển Bạch kiên quyết khác thường. Tính cách yên tĩnh nhẹ nhàng thậm chí có phần yếu đuối thường ngày, vào khoảnh khắc này thật là sắc bén: "Ông nội, chuyện này đối với cháu là rất quan trọng!"
Ông cụ Lục nghe thấy vậy, trầm ngâm giây lát rồi gật đầu.
Nguyễn Chính Mai sốt ruột thực sự: "Cô rốt cuộc muốn hỏi gì?"
Sau đó, bà ta nhìn sang Lâm Uyển Bạch, giọng nói và ánh mắt đều trở nên gắt gao: "Tôi cảnh cáo con đàn bà đó, nếu bà ta còn tiếp tục bám lấy Học Lâm không buông, tôi sẽ tung hê chuyện này ra, họ đừng hòng sống với nhau trong vui vẻ, hạnh phúc, tôi sẽ khiến Học Lâm thân bại danh liệt! Tôi bắt bà ta cút ra khỏi thế giới của Học Lâm, đừng có quyến rũ chồng người khác, tốt nhất là vĩnh viễn biến mất để Học Lâm từ bỏ... Ha ha, còn về việc bà ta nhảy lầu tự sát, là sự lựa chọn của bà ta, trách được ai, cũng chẳng liên quan tới tôi!"
Không trách được ai ư?
Không liên quan gì tới bà ta ư?
Lâm Uyển Bạch cảm giác mình sắp nghiến nát hàm răng tới nơi.
Bàn tay buông thõng nắm chặt lại, móng tay dường như lại đâm sâu vào lòng bàn tay.
Cô nhớ Lý Huệ từng nói với cô, sau khi vị Lục phu nhân kia rời đi, mẹ ngồi bệt dưới đất, thất thần nhìn cuốn tiểu thuyết... Cô còn nhớ, ngày đó mẹ nắm tay cô nói rất nhiều lời, chỉ vì cô còn quá nhỏ, quá ngây thơ, không hiểu được những tia máu trong mắt mẹ. Lúc bảo cô đi, mẹ còn hôn lên trán cô. Phải bị dồn ép tới mức nào mới khiến một người không đành lòng xa con gái kiên quyết tìm đến cái chết!
Sự phẫn nộ trên gương mặt Lục Học Lâm không thua kém gì cô. Gân xanh giật giật không ngừng trên trán ông. Cả người ông run lên, ông trừng mắt về phía vợ: "Tạo nghiệt! Tiểu Mai, sao bà có thể là loại người như vậy, sao bà có thể làm ra chuyện như vậy!"
"Đối với kẻ đê tiện phá hoại hôn nhân của tôi, tôi bảo vệ hôn nhân của mình có gì là sai? Tôi không sai!" Nguyễn Chính Mai biểu cảm thê lương.
Lục Học Lâm trừng mắt nhìn bà ta không thể tin nổi, một nỗi sợ hãi và lạnh lẽo thấu tim tập trung lại: "Bà còn nói mình không sai? Lúc tôi đề nghị ly hôn, bà không phản ứng chút nào, thậm chí còn thể hiện mình là người rộng lượng, sẵn sàng hy sinh. Nhưng mới quay đi bà đã chạy tới tìm Sở Sở, cảnh cáo bà ấy, uy hiếp bà ấy, thậm chí tới cuối cùng còn ép bà ấy buộc phải đi vào đường cùng!"
Lục Học Lâm chưa từng nghĩ tới, cái chết của người mình yêu lại do một tay vợ mình tạo ra!
Nguyễn Chính Mai lấy thân phận người vợ hừng hực chạy tới bệnh viện. Đối với một Sơ Sở đang dằn vặt và đau khổ đấu tranh đạo đức mà nói, dĩ nhiên đây là đòn chí mạng. Huống hồ dưới sự uy hiếp dọa dẫm ấy, để không phá hoại gia đình ông, bảo vệ mọi thứ của ông, để ông từ bỏ, Sở Sở yếu đuối và mong manh bị ép không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể kết thúc sinh mạng...
Làm ra chuyện như vậy mà còn nói mình không sai?
Lục Học Lâm cảm thấy lòng chưa lúc nào thê lương như vậy. Có thể ông không có tình cảm quá mãnh liệt với vợ, nhưng cũng đã làm vợ chồng nhiều năm, cũng luôn tương kính như tân. Ông cảm kích bà ta vì gia đình hy sinh mọi thứ. Nhưng không thể ngờ, trái tim nằm trong vẻ bề ngoài ấy lại khó coi như vậy.
"Tiểu Mai, bà quả thật đáng sợ! Đáng căm! Đáng hận!" Lục Học Lâm liên tục nói ba từ, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi thật sự hối hận khi xưa lấy bà làm vợ, e rằng đến tận hôm nay, tôi mới thật sự nhìn thấu con người bà!"
Hết chương 341