Xin Hãy Ôm Em
Chương 48 :
Ngày đăng: 07:04 30/04/20
"Cái quái gì vậy!"
Hoắc Trường Uyên càu nhàu một câu.
Sắc mặt khó xử của Lâm Uyển Bạch sắp bùng nổ đến nơi, cô bối rối hít sâu một hơi: "Chính là thứ mà tháng nào con gái cũng gặp..."
"..." Lần này Hoắc Trường Uyên hoàn toàn nằm im.
Lát sau, phần đầu đang vùi sâu trong cổ cô mới ngẩng lên.
Dưới ánh mắt nhìn chòng chọc của anh, Lâm Uyển Bạch có phần không tự nhiên.
Cô há hốc miệng, một giây sau, cơ thể còn cứng đờ hơn cả ban nãy, dây đai thắt áo ngủ bị người nào đó giật ra.
"Đúng thật là!" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Cả người Lâm Uyển Bạch sắp bốc khói đến nơi, thật chỉ muốn biến thành bong bóng tan ra.
Anh còn tận tay kiểm tra nữa!
Hoắc Trường Uyên không cam tâm thu tay về, hậm hực cắn lên miệng cô: "Em cố tình hả? Sao không nói luôn trong điện thoại!"
"Tôi cũng đâu có biết." Lâm Uyển Bạch ngượng ngập, nhìn anh rồi vội vàng cụp mắt xuống, giọng nói tỏ ra vô tội: "Một tiếng trước nó vừa tới..."
Cô cũng quả thực không ngờ rằng bà dì lại đến sớm trước ba ngày.
Khi nằm trên giường chơi game đợi anh, cô đã cảm thấy có điều bất ổn, vào phòng tắm xem thì quả nhiên. Cũng may trong ngăn kín của túi xách, cô luôn để đề phòng một miếng băng vệ sinh, nếu không làm sao cô dám gọi điện nhờ anh mua...
Sức nặng trên người bỗng nhẹ bẫng.
Ánh đèn sáng lên, Lâm Uyển Bạch vô thức nheo mắt lại.
Trong khe hẹp của khóe mắt, cô nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đã cởi hết quần áo, chỉ còn mặc độc chiếc quần đùi lót đi vào phòng tắm. Chẳng mấy chốc đã có tiếng nước rào rào vang lên.
Khi quay trở về nằm xuống giường, Hoắc Trường Uyên còn mang theo chút lạnh lẽo.
Lâm Uyển Bạch dịch sang bên cạnh một chút, tối nay chắc chắn là không thể làm gì được rồi, cô xoay lưng về phía anh.
Nhưng vừa mới nhắm mắt lại, cô đã bất ngờ bị ai đó kéo ngược về.
"Anh..."
Lâm Uyển Bạch há hốc miệng, nhưng bị anh phủ kín đôi môi.
Nụ hôn của anh như cơn mưa nhỏ rả rích rơi xuống, dịu dàng mà gấp gáp. Cô buộc phải nhắc nhở anh: "Tối nay thật sự không được đâu!"
"..." Lâm Uyển Bạch thảng thốt.
"..." Giang Phóng ngây ngốc.
Chiếc Bentley đi thẳng tới cổng lớn bệnh viện. Khi Lâm Uyển Bạch chuẩn bị xuống xe, Hoắc Trường Uyên hỏi cô: "Khi nào thì bà ngoại em làm phẫu thuật?"
Kiểu nắm mọi việc trong lòng bàn tay như thế này, cô không quá bất ngờ.
Nhựng cô không hiểu lý do khiến anh quan tâm, suy nghĩ một chút, Lâm Uyển Bạch thành thật trả lời: "Đang đợi bác sỹ chính sắp xếp, chắc là khoảng tuần sau."
Hoắc Trường Uyên hờ hững đáp lại một tiếng, rồi bảo tài xế cho xe đi.
Sau khi chiếc Bentley đi ra khỏi bệnh viện, Lâm Uyển Bạch mới đi sang cửa hàng tạp hóa đối diện mua một túi băng vệ sinh.
Ban nãy dọc đường ngang qua hơn chục cái siêu thị nhưng vì bên cạnh có ánh mắt tối thui của Hoắc Trường Uyên, cô không dám nói dừng xe để mua.
Khi vừa trở lại bệnh viện thì cô nhận được điện thoại của Lâm Dũng Nghị.
...
Tối hôm sau, ngày Chủ Nhật, chiếc xe tiến trên con đường mà Lâm Uyển Bạch đã quen thuộc.
Trong điện thoại, Lâm Dũng Nghị bảo cô hôm nay tới nhà, nguyên nhân thì lại không nói. Cô suy đi tính lại, cuối cùng vẫn quyết định đến.
Hãng xe Nhật thích hợp tiết kiệm kinh tế không vững vàng như xe nhập khẩu, khi rẽ còn có chút bồng bềnh.
Xe dừng lại trước cửa biệt thự nhà họ Lâm. Lâm Uyển Bạch tháo dây an toàn bước xuống xe rồi cảm kích nói với người bên cạnh: "Tiểu Ngô, cảm ơn anh."
Người đồng nghiệp nam lái xe nói một tiếng "Không có gì", nhưng sắc mặt thì có vẻ hậm hực, như vừa phải chịu đả kích gì.
Lâm Uyển Bạch làm như không nhìn thấy, đóng cửa rồi đi vào trong.
"Pim..."
Tiếng còi xe bất thình lình vang lên.
Lâm Uyển Bạch chỉ thấy bóng con xe Land Rover thoáng qua trước mặt, toàn là mùi khí thải của xe, sau đó là tiếng bánh xe phanh kít trên mặt đường. Chiếc xe trắng với biển số năm con 8 đỗ lại trong sân nhà.
Trái tim cô đập nhanh mấy nhịp rồi cô nhanh chóng nhíu mày.
Cửa xe mở ra, người bước xuống không chỉ là Hoắc Trường Uyên trong bộ vest đứng đắn mà còn một Lâm Dao Dao cười tươi như hoa...
~Hết chương 48~