Xin Hãy Ôm Em

Chương 56 :

Ngày đăng: 07:04 30/04/20


Lâm Uyển Bạch đi theo Tiêu Vân Tranh, tới nhà hàng lần đầu tiên họ đã ăn.



Nhìn vào menu, cô vẫn thấy xót xa cho hộp cơm của mình.



Người phục vụ gọi món xong thì rời đi, Lâm Uyển Bạch hỏi anh ấy: "Anh về nước khi nào vậy?"



"Chập tối hôm qua!" Tiêu Vân Tranh tựa người ra sau ghế, vẻ uể oải: "Đúng rồi, em không làm thêm ở quán Pub đó nữa à?"



"Vâng, không làm nữa ạ." Lâm Uyển Bạch gật đầu.



Nghe xong, Tiêu Vân Tranh cũng gật đầu: "Chỗ đó hỗn tạp, đủ các loại người, không làm càng tốt! Tối qua anh có đến đó, hỏi quản lý thì biết em đã nghỉ việc được một thời gian, gọi điện thoại cũng không thấy em bắt máy, thế nên hôm nay anh chạy thẳng tới công ty tìm em!"



Tối qua đích thực có người gọi điện thoại cho cô...



Có điều lúc đó, cô đang bị Hoắc Trường Uyên đè trên giường hành hạ.



Có mấy lần cô định vươn tay ra chạm vào di động, đêu bị anh kéo ngược về, sau đó càng giở nhiều trò hơn...



Khuôn mặt cô hơi nóng lên.



Không biết có phải vì nghĩ tới Hoắc Trường Uyên hay không mà anh gọi tới đúng lúc này.



"Ở đâu vậy?"



Lâm Uyển Bạch chợt ấp úng: "À, ăn cơm..."



"Ở ngoài?" Hoắc Trường Uyên rất nhạy bén.



"Ừm." Cô đáp.



"Với ai?"



"Với một người bạn..."



Quả nhiên, trả lời như vậy xong, cô liền nghe thấy anh hỏi ngay: "Bạn nam giới?"



Lâm Uyển Bạch nhìn Tiêu Vân Tranh đang lười biếng ngồi ở phía đối diện.



Nghĩ tới sự ngang ngược trước nay của anh, ngay cả việc cô nhìn bạn anh hơi lâu trong bệnh viện cũng khiến anh không vui, cô bỗng nhiên không dám thừa nhận, dùng tay hơi che phần mic đi: "Không phải..."



Đầu kia Hoắc Trường Uyên im lặng, không lên tiếng.




"Vân thiếu khác mà..." Lâm Uyển Bạch nhíu mày.



Khi chữ "Vân thiếu" và chữ "khác" bật ra khỏi miệng cô, đôi mắt đen của Hoắc Trường Uyên đột ngột nheo lại.



Một ngọn lửa bốc lên, Hoắc Trường Uyên nắm lấy cằm cô: "Lâm Uyển Bạch, em còn không biết thân phận của mình à! Một ngày không quyến rũ đàn ông, em thấy không thoải mái sao? Trông thì có vẻ thật thà chất phác, thật ra không chịu nổi cô đơn? Một chân đạp hai thuyền, em xứng sao?"



Khi không vui, câu từ của anh luôn khó nghe như vậy.



Lâm Uyển Bạch cuộn chặt tay lại, nghiến răng thanh minh cho mình: "Không cần biết anh có tin hay không, chúng tôi hoàn toàn trong sạch!"



"Em nói lại lần nữa xem?"



"Có nói mười lần cũng vậy, chúng tôi hoàn toàn trong sạch!"



Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại, ánh mắt mang theo cảm giác thăm dò sâu sắc, dường như đang cân nhắc xem cô nói thật hay giả.



Lâm Uyển Bạch không thẹn với lòng, thế nên cũng chẳng hề sợ hãi, ánh mắt trong sáng mặc cho anh nhìn.



Cho tới khi anh rút điếu thuốc ra, ánh mắt không còn u ám nữa, cô mới từ từ thở hắt ra, lên tiếng lần nữa: "Anh Hoắc, tôi vẫn luôn ghi nhớ thân phận của mình. Anh gọi là phải tới, cơ thể thuộc về anh, sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với người đàn ông khác. Nhưng Vân thiếu chỉ là một người bạn cũ của tôi, chỉ vậy mà thôi!"



Hoắc Trường Uyên phả ra một làn khói, trầm mặc không nói.



Không biết đang nghĩ gì, anh chợt nói một câu: "Em thề đi!"



"Thề?" Lâm Uyển Bạch khó hiểu.



"Thề rằng não em có úng nước cũng sẽ không thích Vân thiếu đi!"



Thế mà anh vẫn còn nhớ...



Thấy ánh mắt anh đánh ngang qua, Lâm Uyển Bạch vội vàng giơ tay: "Tôi xin thề!"



"Não tôi có bị úng nước, não có bị kẹp cửa tôi cũng tuyệt đối không thích anh ấy!"



"Nói thêm câu nữa."



Dường như Hoắc Trường Uyên rất hài lòng, động tác hút thuốc cũng chậm rãi hơn.



Lâm Uyển Bạch giận dữ cũng không dám phản bác, đành nghe lời anh tiếp tục nói: "Chính là đàn ông trên đời có chết hết tôi cũng sẽ không thích anh ấy."