Xin Hãy Ôm Em

Chương 59 :

Ngày đăng: 07:04 30/04/20


Lâm Uyển Bạch bị Hoắc Trường Uyên kéo đi một mạch.



Bước chân của anh rất dài, cô đi theo sau không khỏi có phần loạng choạng.



Lúc này, cô đã hết hẳn cơn buồn ngủ rồi.



Lâm Uyển Bạch nhìn xuống thứ màu xanh có thêm trong tay mình, rồi lại nhìn về phía khuôn mặt cương nghị của anh, không khỏi cắn môi. Người đàn ông này thần thông quảng đại thật đấy, đã làm xong thủ tục hộ chiếu cho cô từ lúc nào rồi...



"Anh Hoắc, tôi sắp muộn giờ làm thật rồi..."



Lâm Uyển Bạch không rút tay ra được, đành đung đưa cánh tay bị anh nắm chặt.



Hoắc Trường Uyên dừng bước, quay người dặn dò cô: "Bây giờ gọi điện xin nghỉ phép."



"Hả?"



"Cần tôi giúp em không?"



Thấy anh định giật lấy điện thoại, Lâm Uyển Bạch đành tự gọi: "A lô, chào quản lý, tôi là Tiểu Lâm đây, nhà tôi xảy ra chút chuyện đột xuất, tôi muốn xin anh nghỉ phép một tuần..."



Tuy quản lý không vui vẻ cho lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.



Vừa ngắt máy xong, ánh mắt Hoắc Trường Uyên đã phóng qua: "Nói dối mà không đỏ mặt, thở gấp nhỉ?"



"..." Lâm Uyển Bạch phát rồ.



Tại ai mà cô phải làm vậy chứ!



Giật giật chiếc túi xách duy nhất trên người, cô vẫn còn nhíu mày: "Nhưng vẫn không được, tôi chưa báo cho bà ngoại..."



"Hôm qua tôi đã có lời với bà ngoại rồi, bà đã đồng ý." Hoắc Trường Uyên thản nhiên đáp.



"..." Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt.



Cô bỗng nhiên nhận ra, hôm qua anh xuất hiện tại phòng bệnh chắc là có mục đích cả...



Giang Phóng xách hành lý đi phía trước lúc này quay đầu lại: "Hoắc tổng, anh và cô Lâm đứng đây đợi một chút, tôi đi làm thủ tục check-in!"



Chiếc hộ chiếu trong tay Lâm Uyển Bạch bị lấy đi mất.



"Có thể tôi quên mang chứng minh thư rồi..." Cô vẫn cố chấp giãy giụa lần cuối.
Cúi đầu xuống, cô phát hiện mình đang nắm chặt tay Hoắc Trường Uyên, mặt bỗng chốc đỏ bừng.



"À... Xin lỗi anh..."



Lâm Uyển Bạch xấu hổ vì hành động thất thố của mình, ngượng ngập rút tay về.



Hoắc Trường Uyên nhướng mày: "Sợ lắm à?"



"Bây giờ không sợ nữa..." Lâm Uyển Bạch liếm môi.



Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại, từ trong ánh mắt bắn ra một tia sáng, anh cất giọng trầm trầm: "Lát nữa sẽ còn gặp dòng khí."



"... Thế sao?" Giọng Lâm Uyển Bạch không khỏi toát lên vẻ căng thẳng.



Mà tay cô vẫn như vừa tay, nắm chặt lấy tay anh lần nữa.



Điều khác biệt là, lần này cô chần chừ không buông ra.



Hoắc Trường Uyên cầm cốc nước lên, liếc nhìn bàn tay nhỏ bé ấy, lúc uống nước, khóe môi không khỏi rướn lên.



...



Hơn mười tiếng đồng hồ sau, máy bay hạ cánh.



Lâm Uyển Bạch cùng Hoắc Trường Uyên đi ra đại sảnh sân bay, có xe ô tô đợi sẵn, họ vào trong trước, đợi Giang Phóng đi lấy hành lý.



Lúc này trời đã về khuya, trước mặt là sân bay với ánh đèn rực rỡ.



Lúc trước vì dồn toàn bộ tâm tư vào việc căng thẳng ngồi trên máy bay, cô không quá để tâm tới địa điểm cuối cùng.



Lúc này cô nhìn trái nhìn phải, tên thành phố to lớn đập vào mắt. Bấy giờ Lâm Uyển Bạch mới biết lần này họ tới thành phố trung tâm của Hoa Kỳ, New York...



Một đô thị quốc tế hóa, cũng là trung tâm kinh tế thế giới, hơn nữa...



Người ấy cũng ở đây.



Ngón tay bất giác co quắp lại, ánh mắt dần trở nên mất tiêu điểm, bên cạnh có một hơi thở nóng rực sát lại gần: "Đang nghĩ gì vậy?"



~Hết chương 59~