Xin Hãy Ôm Em

Chương 61 :

Ngày đăng: 07:04 30/04/20


Chiếc hộp nhỏ rất có trọng lượng phát ra một âm thanh cục mịch.



Sắc mặt Hoắc Trường Uyên thối hoắc, ngữ khí không chút thiện chí: "Không cần mà, vậy thì vứt đi!"



Nói xong, anh hất tay sải bước rời đi.



Lâm Uyển Bạch nhìn theo cái bóng cao lớn mà lạnh lùng, cứng rắn của anh, đứng im, sợ mình vừa đi thứ kia sẽ có người nhặt mất.



Nếu ban nãy nhớ không nhầm, số tiền ban nãy anh thanh toán nếu đổi ra nhân dân tệ chí ít phải hơn bảy mươi ngàn*, tương đương với tiền lương cả năm của rất nhiều người. Nhưng anh lại không chút do dự, cứ thế quăng đi.



*Xấp xỉ 245 triệu VNĐ.



Cho dù không phải tiền của mình, Lâm Uyển Bạch cũng cảm thấy đau đớn.



Cô cắn môi: "Tôi cần..."



Hoắc Trường Uyên nghe xong, dừng bước, quay người lại, đôi mắt thâm trầm âm u nhìn cô.



Lâm Uyển Bạch như vị tướng bại trần, đi tới trước thùng rác, nhặt chiếc hộp nhỏ màu xanh dương đó ra, hình nơ màu trắng thắt bên trên đã dính chút bụi bẩn, cô cẩn thận lau sạch đi.



Cô mở ra, sợi dây chuyền mặt chìa khóa với những cánh hoa hướng dương nằm im lặng bên trong.



So với những món hàng khác trong tiệm, nó chỉ hơn chứ không kém, khảm nạm đầy kim cương khiến người ta hoa cả mắt.



Lâm Uyển Bạch đang định sờ tay lên mặt dây chuyền thì có người nhanh hơn cô một bước.



Cô ngước lên, chỉ nhìn thấy khuôn mặt cương nghị được phóng to ở khoảng cách gần, chẳng biết Hoắc Trường Uyên đã quay về từ lúc nào, lúc này đang cúi người ghé sát vào gương mặt cô, rồi ngay lập tức phần cổ lành lạnh, sợi dây chuyền cánh hoa hướng dương đã đung đưa trên hõm vai.



Hoắc Trường Uyên không buông ra, tay theo đà giữ chặt gáy cô.



Anh hơi dùng sức, cô bị kéo về phía trước, nhìn thẳng vào mắt anh: "Sau này đi tới đâu cũng phải đeo đấy!"



"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu.



"Từng giây từng phút đều phải đeo nó lên cổ!"



"Biết rồi..."



"Cả tắm cũng không được cởi!"




Ý thức được mình đã lỡ lời, Lâm Uyển Bạch vội vàng bổ sung một câu: "Nhưng không bằng anh!"



"Thật không?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày.



Lâm Uyển Bạch gật đầu nặng nề, sợ anh không tin, cô còn cố tình kéo dài giọng: "Ừm..."



Một giây sau, cằm cô bị nâng lên.



"Anh... Ưm!"



Lâm Uyển Bạch trợn trừng mắt.



Hoắc Trường Uyên cứ thế thẳng thừng hôn cô, hơn nữa còn không hôn nhẹ mà tách cả hàm răng của cô ra.



Bên cạnh là dòng người chưa chịu dừng lại, chốc chốc lại có người đi ngang qua họ. Cho dù là một nước phương Tây với tư tưởng rộng mở, không một ai quen họ cả, nhưng Lâm Uyển Bạch vẫn cảm thấy xấu hổ, có điều, cô hoàn toàn không đẩy được anh ra.



Khi được thả ra, Lâm Uyển Bạch đã đỏ bừng mặt, không dám ngẩng đầu.



Hoắc Trường Uyên kéo cô vào lòng, lồng ngực phập phồng dữ dội, màu mắt đã thay đổi. Anh chỉ dừng lại đó trong khoảnh khắc, rồi thẳng thừng ôm cô bắt một chiếc taxi: "Chúng ta về khách sạn!"



Dọc đường, Hoắc Trường Uyên không ngừng giục người tài xế lái xe nhanh bằng tiếng Anh.



Khi về tới khách sạn, anh lại dẫn thẳng cô lên gác.



Cửa vừa đóng lại, thẻ phòng còn chưa cất xong, trong bóng tối, Lâm Uyển Bạch đã bị anh vác lên vai.



Cô bị anh quăng lên giường rồi đè lên, ráng chiều ngoài cửa sổ hắt vào một chút, cô nuốt nước bọt: "Tối nay... vẫn muốn sao?"



"Phí lời!" Hoắc Trường Uyên quỳ hai chân ở hai bên người cô, mở cúc áo sơ mi: "Em tưởng tôi đưa em đến đây làm gì?"



Hơi thở của Lâm Uyển Bạch càng lúc càng khó khăn, nhất là khi nhìn thấy hai bên lồng ngực rắn chắc của anh.



Cô chỉ biết đỏ mặt quay đi chỗ khác.



Khi tiếng xé túi quen thuộc vang bên tai, Lâm Uyển Bạch mới chợt nhớ ra, cẳng phải đã hứa sẽ đi xem ca kịch sao...



~Hết chương 61~