Xin Hãy Ôm Em
Chương 66 :
Ngày đăng: 07:04 30/04/20
"Lâm Uyển Bạch, này..."
Hoắc Trường Uyên giơ tay vỗ nhẹ lên mặt cô, không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ có mí mắt run rẩy.
Nếp nhăn hằn sâu do nhíu chặt đôi mày, vốn dĩ chỉ đơn thuần muốn trừng phạt cô một chút, không ngờ cô lại sợ độ cao đến vậy.
Chẳng trách lúc trước khi dẫn cô đến sân bay, từ đầu đến cuối cô không nói lời nào. Sau khi ngồi lên máy bay mặt cũng đầy căng thẳng, thì ra không chỉ là sự hồi hộp vì lần đầu đi máy bay, mà còn là nguyên nhân sợ độ cao.
Hoắc Trường Uyên càng nhăn mặt tợn.
"Lâm Uyển Bạch, tỉnh lại đi!"
Anh gọi thêm mấy lần, nhưng cô không có dấu hiệu mở mắt ra.
Hoắc Trường Uyên bế cô lên, sải bước rời đi.
Khi trở về phòng khách sạn, vị bác sỹ tư anh gọi tới cũng đã khẩn trương có mặt kịp thời. Đó là một bác sỹ Hoa kiều, nhưng tiếng Trung không lưu loát lắm: "Anh Hoắc, cô gái này chỉ là quá sợ hãi nên xảy ra hiện tượng ngất tạm thời thôi."
"Vậy vì sao cô ấy không tỉnh lại!" Khuôn mặt Hoắc Trường Uyên căng ra.
Từ chỗ nhảy dù về tới đây cũng gần một tiếng đồng hồ rồi, nhưng cô vẫn cứ nhắm nghiền mắt bất tỉnh.
"Có thể là bị chút phong hàn, nên hơi sốt nhẹ." Bác sỹ bỏ ống nghe xuống: "Không được gọi là nghiêm trọng, uống chút thuốc, chườm khăn lạnh là được!"
Tối hôm qua, anh đã hành hạ cô nhiều lần.
Cuối cùng, thậm chí còn bế cô khỏi giường, làm ngay trước tấm rèm cửa của khung cửa sổ sát đất, bên cạnh là chiếc điều hòa dạng treo...
Hoắc Trường Uyên ngượng ngập ho khẽ một tiếng, rồi dặn dò Giang Phóng đưa bác sỹ ra.
Anh gọi phục vụ phòng mang túi chườm đá tới, anh dùng khăn mặt quấn một vòng, rồi mới đặt lên trán Lâm Uyển Bạch.
Trong mơ màng, Lâm Uyển Bạch dường như có đôi chút giãy giụa.
Hoắc Trường Uyên nạt: "Nằm im!"
Có vẻ như anh luôn có một uy quyền vô hình dù cô đang trong trạng thái vô thức, cô lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Hoắc Trường Uyên rút chìa khóa xe ra: "Mộ ở đâu?"
"..." Lâm Uyển Bạch nhíu mày.
Hoắc Trường Uyên vươn cánh tay dài, ôm bó hoa loa kèn lên, đánh mắt sang bên cạnh: "Chẳng phải lúc mê ngủ em cứ gọi mẹ suốt sao, bây giờ tới rồi, không vào thăm mẹ?"
Đi một quãng đường núi không hề ngắn, Lâm Uyển Bạch chốc chốc lại cắn môi, quay đầu nhìn.
Gần như lần nào cô cũng đến thăm mẹ một mình, ngoài bó hoa loa kèn trong lòng thì chưa từng dẫn người đàn ông nào đến đây.
Cho dù là Yến Phong, cũng chưa từng.
Đi tới trước một ngôi mộ, Lâm Uyển Bạch đón lấy bó hoa trong tay anh, đặt cạnh bia.
Có thêm một người đứng phía sau, cô rất bối rối.
Khoảng hơi mười phút sau, Lâm Uyển Bạch quay đầu lại nói: "Có thể về được rồi..."
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu.
Trước khi đi, anh quay đầu nhìn người phụ nữ trẻ trên bia mộ, khẽ cúi đầu như lời chào tạm biệt.
Họ lại đi theo con đường núi lúc nãy rồi trở về xe. Hoắc Trường Uyên không cho xe chạy ngay mà chống một tay lên cửa sổ, một tay đặt trên vô lăng. Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, cô lời nào đó ngập ngừng định nói rồi thôi.
"Trước khi chơi nhảy dù, tôi không biết em sợ độ cao."
Khóe miệng Hoắc Trường Uyên dần dần có dấu hiệu căng cứng, giọng nói có chút khó xử: "Sau này không như vậy nữa!"
Lâm Uyển Bạch nhìn sang góc nghiêng của anh, bàn tay đặt trên đầu gối cuộn chặt lại.
Như vậy là đang xin lỗi cô?
Nhưng, đến xin lỗi cũng bá đạo vậy sao?
~Hết chương 66~