Xin Hãy Ôm Em
Chương 74 :
Ngày đăng: 07:04 30/04/20
Hoắc Trường Uyên cúi xuống, nhìn bàn tay được cô nắm chặt.
Mọi biểu hiện của cô từ ban nãy tới bây giờ đều khiến ngọn lửa trong lòng anh lặng lẽ tắt lụi.
Nhưng ngay sau đó là tiếng chiếc chăn mỏng rơi xuống thảm. Hoắc Trường Uyên nhìn lướt qua cơ thể đầy dấu hôn của cô, yết hầu trượt lên trượt xuống, ánh mắt cũng tối đi phần nào.
Lâm Uyển Bạch ý thức được, vội vàng cúi xuống nhặt.
Cô vừa miễn cưỡng quấn lại vào người thì eo bị anh ôm chặt rồi kéo về phía trước.
"Mới sáng sớm đã lại quyến rũ tôi?"
Điếu thuốc trong tay Hoắc Trường Uyên chẳng biết đã được dập tắt từ lúc nào, anh cúi xuống rất thấp.
Nhiệt độ nơi lòng bàn tay anh khiến Lâm Uyển Bạch run lên như phải bỏng. Ký ức tối qua trong cô vẫn hỗn loạn chưa rõ ràng, nhưng sự thô lỗ tối hôm trước thì rất sắc nét. Trong giây lát, cả người cô cứng đờ lại.
Cô bất ngờ giơ tay đẩy anh ra, rồi lùi về sau mấy bước.
Hoắc Trường Uyên vốn dĩ chỉ định lừa cô, sức của cánh tay không tăng thêm.
Sau đó, anh nhìn thấy cô quay lại đi về giường, cúi xuống nhặt quần áo mặc lên người. Suốt cả quá trình cô không nói câu nào, đôi mày vừa mới dãn ra của anh lại nhíu chặt.
Cô vừa khoác chiếc túi xách lên vai thì di động rung lên.
Lâm Uyển Bạch lần tìm, đặt lên tai: "Alô?"
"Tiểu Uyển, em không sao chứ? Tối qua bỗng dưung không thấy em đâu, anh lo lắng chết đi được!" Ngữ khí của Yến Phong khó che giấu sự lo lắng.
Tối qua sau khi giải quyết xong vụ quẹt xe thì cô đã biến mất. Anh ấy gọi điện rất nhiều lần nhưng không thấy cô bắt máy. Cuối cùng cô chỉ gửi lại một tin nhắn ngắn gọn "Đi trước, có việc". Yến Phong sợ cô đang khó chịu không muốn làm phiền, nên đợi mãi tới sáng nay mới gọi điện hỏi thăm.
"Em không sao..." Lâm Uyển Bạch đánh mắt nhìn Hoắc Trường Uyên bên cửa sổ, hạ thấp giọng: "Em chỉ về nhà trước thôi..."
Yến Phong thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Được, vậy thì anh yên tâm rồi! Nếu em khó chịu thì uống nhiều nước ấm một chút, nhớ ăn sáng, đừng để bụng đói."
Sau đó anh ấy dặn dò thêm mấy câu rồi mới ngắt máy.
Lâm Uyển Bạch nắm chặt di động, có thể cảm nhận được ánh mắt như hai ngọn đuốc từ cửa sổ phóng qua.
Cô cắn răng mới có dũng khí nhìn anh: "Nếu anh không cần gì nữa thì tôi đi làm đây."
Đợi thêm vài giây, Lâm Uyển Bạch quay người đi ra khỏi phòng.
Khi đóng cửa lại, cô nghe thấy tiếng một vật nặng đập thẳng xuống sàn, sau đó là tiếng thủy tinh vỡ tan.
Cô nhớ lại chiếc gạt tàn ban nãy đặt bên cạnh Hoắc Trường Uyên...
Chập tối tan làm, Lâm Uyển Bạch vẫn tới bệnh viện thăm bà trước theo lệ. Cô nói chuyện và ăn cơm với bà. Khi trời tối, cô lại ngồi xe buýt về nhà. Vừa bước chân vào cửa không lâu, di động liền đổ chuông. Là một số điện thoại lạ.
Cô nghi hoặc bắt máy, đầu kia vang lên giọng nam giới: "Cô Lâm, tôi là Giang Phóng!"
"A, trợ lý Giang!" Lâm Uyển Bạch bất ngờ.
Tiếng nhạc khiến đầu kia điện thoại có hơi hỗn tạp một chút. Ngừng một lát, Giang Phóng nói: "Cô Lâm, Hoắc tổng uống hơi nhiều rồi, cô xem có thể qua đây một chuyến không?"
...
Cô bước lên taxi, ánh đèn đường vùn vụt trôi ngoài cửa sổ, Lâm Uyển Bạch cũng chẳng hiểu sao mình lại tới đó.
Có thể vì cuộc điện thoại của Giang Phóng. Bình thường anh ấy tỏ ra rất cung kính với cô, hơn nữa ngữ khí ban nãy còn có chút van nài, cô thực sư không đành lòng nói ra lời từ chối.
Trong đầu cô hiện lên nét mặt u ám của người nào đó. Cô liếm khóe môi: "À, tới lúc đó tôi sẽ hỏi anh Hoắc..."
"Cũng được!" Tần Tư Niên nhướng mày gật đầu.
Cô vừa về phòng, bà ngoại liền hỏi ngay: "Bác sỹ Tần nói sao?"
Lâm Uyển Bạch tường thuật lại lời của bác sỹ Tần, bà ngoại rất vui, cả người như tỏa sáng vậy.
"Thật sự quá tốt!"
Nghĩ tới những nội dung về việc quan hệ quá độ tra cứu được trên mạng, Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt: "Bà ngoại, tuần sau vừa hay là kỳ nghỉ Quốc khánh. Để hộ lý nghỉ ngơi đi, cháu cùng bà về quê ở vài hôm!"
Chẳng mấy chốc đã tới tuần sau.
Lâm Uyển Bạch làm xong thủ tục xuất viện từ sớm rồi đưa bà ngoại lên thẳng xe lửa.
Vì là ở quê, xuống xe lửa còn phải ngồi ô tô thêm một tiếng nữa. Họ vừa ngồi xe chưa lâu thì di động túi chợt đổ chuông.
Dường như nghe thấy tiếng ồn bên phía cô, người đó không thẳng thừng bảo cô qua như mọi lần mà hỏi cô đang ở đâu.
Lâm Uyển Bạch thành thật trả lời: "Tôi đang ở trên xe..."
"Trên xe?" Hoắc Trường Uyên bất ngờ.
"Hôm nay bà ngoại xuất viện, tôi cùng bà về quê ở mấy hôm."
"Khi nào thì trở về?"
"Đúng dịp Quốc khánh nên nghỉ lễ xong tôi mới quay lại..."
Ngữ khí của Hoắc Trường Uyên tỏ rõ sự không vui: "Lâu vậy sao?"
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch khẽ gật đầu, cho dù biết anh chẳng nhìn thấy.
Lát sau, đầu kia dường như không còn động tĩnh gì nữa. Cô hơi bất ngờ, bỏ di động xuống xem mới phát hiện Hoắc Trường Uyên đã ngắt máy.
Bà ngoại nhìn qua và hỏi: "Tiểu Hoắc à?"
"Vâng." Lâm Uyển Bạch trả lời, trong lòng nghĩ bụng, anh đang giận hay là không giận đây?
...
Dưới quê quanh năm không có ai sống, về tới nơi phải quét tước dọn dẹp một buổi chiều.
Buổi tối, ăn cơm xong, Lâm Uyển Bạch mệt nhoài đi nghỉ trước, kết quả cô bỗng dưng mơ thấy Hoắc Trường Uyên, mơ thấy nụ hôn bá đạo và mạnh mẽ của anh, sau đó anh đè mình xuống...
Hôm sau mở mắt ra, mặt cô đỏ rần.
Rõ ràng vì sợ vui chơi quá đà mới trốn về quê, thế mà còn không biết xấu hổ nằm mơ nữa!
Cô vớt nước mát lên rửa mặt, Lâm Uyển Bạch viện cớ đi ra ngoài mua chai sữa, thực chất là để hít thở không khí trong lòng, xóa bỏ những suy nghĩ ô nhiễm còn sót lại trong đầu.
Mua xong, cô ra bờ sông dạo một vòng, lúc về phát hiện trong sân nhà có thêm một chiếc Land Rover màu trắng.
Năm số 8 trên biển số khiến Lâm Uyển Bạch hơi hoa mắt.
Bước qua cổng đi vào nhà, ngay giữa sân, một bóng hình cao lớn đứng sững ở đó, ánh mắt sáng quắc quay ra nhìn cô đúng lúc ấy khiến trái tim cô đập rộn ràng không thôi...