Xin Hãy Ôm Em

Chương 78 :

Ngày đăng: 07:04 30/04/20


Lâm Uyển Bạch nhìn qua, thấy Yến Phong đã từ từ mở mắt.



Có vẻ như vì bị ốm, anh phải nhìn kỹ một lúc mới lên tiếng: "Tiểu Uyển, em đến đấy à?"



"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu, vội vàng hỏi anh: "Anh Yến Phong, bây giờ anh cảm thấy thế nào?"



"Vẫn ổn, mấy bệnh vặt này có là gì đâu, đừng nghe Vân Tranh nói phóng lên!" Yến Phong cười với cô.



Lâm Uyển Bạch biết anh nói vậy cũng chỉ vì không muốn mình lo lắng. Cô nhíu chặt mày.



"Nha đầu ngốc, đừng có lo lắng, thật sự không sao mà!" Yến Phong thấy vậy, nụ cười càng đậm hơn một chút, thanh âm hơi khàn khàn: "Bao năm qua anh sống trong quân đội đâu phải chuyện chơi, ngày mai tỉnh dậy sẽ chẳng còn bệnh tật gì nữa! Sao rồi, về quê chơi mấy hôm có ổn không?"



"Vâng..." Lâm Uyển Bạch khẽ đáp.



Cô cúi đầu xuống nhìn, bàn tay vẫn còn được Yến Phong nắm chặt, đã đổ chút mồ hôi mỏng.



Trước mắt cô vô thức hiện lên khuôn mặt cương nghị của Hoắc Trường Uyên...



Giống như phải bỏng vậy, Lâm Uyển Bạch rút mạnh tay về, mượn động tác đứng dậy để che giấu hành vi của mình: "Anh Yến Phong, anh uống chút nước đi!"



Xúc cảm trên bàn tay biến mất, đáy mắt Yến Phong ẩn hiện chút hụt hẫng, nhưng nó chỉ thoáng xuất hiện và tan đi ngay.



Lâm Uyển Bạch đỡ anh ngồi dậy, làm theo lời dặn dò của Tiêu Vân Tranh lúc đi, lần lượt cho anh uống thuốc.



"Anh Yến Phong, bây giờ anh đang yếu, ngủ thêm một lúc đi!" Cô lại đỡ anh nằm xuống, đặt bằng chiếc gối ngủ: "Em ở đây với anh, có chuyện gì anh cứ gọi em. Nửa đêm mà anh hạ sốt, em sẽ qua phòng khách ngủ."



Nói xong, Lâm Uyển Bạch cầm chiếc cốc không lên, chuẩn bị rót thêm cốc nước nữa.



"Tiểu Uyển..." Yến Phong gọi với sau lưng cô.



"Dạ?" Lâm Uyển Bạch quay đầu.



Cô thấy Yến Phong cứ nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, không hiểu có phải vì bị sốt hay không, sắc mặt anh mang một sự bứt rứt và giằn vặt sâu sắc: "Thật ra anh rất muốn hỏi em một năm trước vì sao không xuất hiện ở sân bay, không cùng anh qua Mỹ. Nhưng đồng thời anh cũng thấy may mắn..."



"Anh lớn hơn em mười hai tuổi."



"Lại từng kết hôn, còn dẫn theo một đứa con trai, còn em vẫn đang trong độ tuổi rất đẹp, sao anh đành lòng chứ!"



Lâm Uyển Bạch cuộn chặt tay lại: "Anh Yến Phong, em..."



Cô muốn nói, nhưng lại bỗng nhiên phát hiện không biết mình nên nói gì.



Thời gian một năm không dài, cũng chẳng ngắn, đủ để xảy ra một số chuyện không thể thay đổi.



Yến Phong đợi một lúc cũng không thấy cô lên tiếng, rồi tự bật cười: "Em xem, đang yên đang lành anh nhắc chuyện này làm gì chứ, thuốc bắt đầu có tác dụng rồi, anh ngủ trước đã!"



...



Sáng hôm sau, Lâm Uyển Bạch rời đi khi Yến Phong còn chưa tỉnh giấc.



Cô nấu một nồi cháo để trong bếp, để lại một mảnh giấy nhắc anh tỉnh dậy thì uống.



Cô vội vội vàng vàng lên xe buýt, cũng may còn chưa muộn. Lâm Uyển Bạch thở hồng hộc chạy tới công ty quẹt thẻ. Sau khi rút di động ra khỏi túi xách, cô giật nảy mình. Bên trên có đến mấy cuộc gọi nhỡ, hơn nữa còn đến từ cùng một người.



Tối qua cô sợ quấy rầy Yến Phong nghỉ ngơi nên chuyển cả chế độ rung sang im lặng...



Đang do dự không biết có nên gọi lại không thì người ấy gọi tới.


Bàn tay đặt bên eo bấu cô một cái thật mạnh.



Lâm Uyển Bạch đau đớn kêu lên, ngay sau đó cô bị anh lật người đè xuống dưới, anh nghiến răng kèn kẹt: "Có gan thì em làm mất chính mình đi, xem tôi trừng phạt em thế nào!"



...



Hôm sau, chiếc Land Rover màu trắng len lỏi giữa dòng xe cộ đông đúc buổi sáng.



Lâm Uyển Bạch cúi đầu, mũi chân vẽ những vòng tròn trên nền thảm, chốc chốc lại len lén liếc nhìn Hoắc Trường Uyên ngồi bên.



Sáng nay sau khi thức dậy, anh vẫn im lặng không nói gì, có vẻ như vẫn chưa hết giận.



Lâm Uyển Bạch cũng không dám thở mạnh.



Giống như tối qua vậy, cô bị anh vần qua vần lại trên giường như nướng bánh, đau cũng không dám oán trách nửa lời...



Trong bầu không khí bí bách này, cuối cùng chiếc xe cũng đỗ lại bên cạnh tòa nhà văn phòng.



Lâm Uyển Bạch nghiêng đầu nhìn anh, rồi cúi xuống âm thầm tháo dây an toàn, chuẩn bị lặng lẽ lướt đi. Nhưng cô không được như ý nguyện, lập tức bị anh kéo ngược trở lại.



"Giờ nghỉ trưa tôi sẽ qua."



"Hả?" Lâm Uyển Bạch không hiểu câu này.



Hoắc Trường Uyên liếc xéo cô, ngữ khí vẫn còn chút âm u: "Tôi bảo Giang Phóng kiểm tra rồi, ở trung tâm thương mại McKale có cửa hàng đại lý của thương hiệu này."



"..." Lâm Uyển Bạch tròn xoe mắt.



Khi ý thức được câu nói này có nghĩa là gì, niềm hân hoan dâng lên trong lòng bị cô ép xuống.



Cảm giác trống rỗng lúc trước cũng được lấp đầy trong khoảnh khắc.



"Còn làm mất nữa thử xem!" Hoắc Trường Uyên lạnh lùng cảnh cáo.



"Ừm!" Lâm Uyển Bạch gật đầu như con cún con, khóe mắt cũng thấm đượm ý cười. Giống như sợ anh không tin, cô còn giơ hai tay lên: "Tôi thề đấy!"



Tới trưa, Hoắc Trường Uyên có một buổi họp ở gần đó vừa xong việc, lái xe tới trước.



Anh vừa đỗ lại thì có một bóng hình quen thuộc lướt qua bên cạnh. Người đó mặc chiếc măng tô mỏng màu đen, còn giơ tay gõ lên cửa sổ.



Hoắc Trường Uyên phát hiện ra, nheo mắt lại. Là Yến Phong. "Hoắc tổng?"



"Anh Yến." Anh gật đầu tỏ ý.



Yến Phong nhìn thấy anh không quá ngạc nhiên. Lần trước lúc đi ăn, Tiêu Vân Tranh có nhắc đến chuyện công ty của Lâm Uyển Bạch và Hoắc Thị có hợp tác, thế nên anh ấy cũng không nghĩ nhiều, ngược lại nói: "Đúng lúc anh cũng qua công ty của Tiểu Uyển, có thể phiền anh giúp tôi chuyển thứ này cho cô ấy không?"



"Được thôi." Hoắc Trường Uyên hờ hững.



"Tôi vốn định lên đó, có điều đội vừa gọi điện tới, phải lập tức dọn đồ về New York!" Yến Phong khó xử lắc lắc di động, sau đó rút ra một thứ: "Tối hôm qua Tiểu Uyển làm rơi ở chỗ tôi, làm phiền anh!"



Ngón tay anh ấy vừa buông ra, dưới ánh nắng liền xuất hiện một tia sáng lấp lánh của kim cương.



Sợi dây chuyền bạch kim được giữ chặt phần đầu, chỉ còn lại mặt chìa khóa nhỏ rủ xuống như có thể cắt rời từng tia nắng.



Con ngươi của Hoắc Trường Uyên co rụt lại...



~Hết chương 78~