Xoay Trái Xoay Phải

Chương 3 : Ở lại

Ngày đăng: 13:04 18/04/20


“Muốn giết hay lăng trì, làm gì cũng được.” Người cầm đầu kiên cường nói.



“Đã vậy, giáo chủ không bằng giao cho thuộc hạ.” Tề Thiên Tá bước ra, cười lạnh một tiếng, lấy một cái bình ngọc nhỏ từ trong tay áo ra, đổ một viên thuốc màu đỏ ra.



Người cầm đầu kia nhìn thấy viên thuốc, nhất thời lộ ra vẻ mặt sợ hãi.



“Dược này gọi là xuyên tâm hủ cốt hoàn, là dược ta mới chế thành mấy ngày gần đây,” Tả hộ pháp cười tà nói, trong mắt hiện ra vẻ điên cuồng của mấy cuồng nhân thích chế dược, “Dám phản bội giáo chủ, vậy hãy nếm thử tư vị của xuyên tâm hủ cốt.”



(Xuyên tâm hủ cốt: xuyên tim mục xương)



Giáo chúng xung quanh nghe thấy vậy, sắc mặt nhanh chóng lộ ra vẻ sợ hãi, người trong chín môn mười giáo nghe thấy tên của độc dược này đều không khỏi run rẩy. Nghe nói Tả hộ pháp mới kế nhiệm này còn tàn nhẫn hơn cả người trước kia.



“Không, đừng mà…” Người kia cuối cùng cũng biết sợ hãi, không ngừng lùi về phía sau.



“Bắt lấy hắn.” Tả hộ pháp lãnh khốc ra lệnh.



Vô cùng nhanh chóng, hai giáo chúng bước lên bắt lấy người kia, ép hắn há miệng, để Tả hộ pháp ném viên thuốc màu đỏ tươi kia vào, lại vỗ cho hắn một chưởng.



“Ực!” Người kia cố gắng giãy giụa cuối cùng cũng nuốt viên thuốc kia vào bụng, sau khi được buông ra lập tức cố gắng nôn khan, cố phun viên thuốc kia ra, không lâu sau liền lộ ra vẻ thống khổ, bịch một cái ngã lăn ra trên đất.



“A…..” Người kia hét một tiếng thảm, lập tức không kêu được nữa, cả người bắt đầu co giật, khuôn mặt vặn vẹo, cơ thể dần co lại thành một cục. Mà vật bị hắn chạm phải khi giãy giụa bò trên đất cũng đổi màu, có thể thấy được độ đáng sợ của độc dược này.



“A! Mau nhìn, đổi màu rồi!”



“A! Thật sự có thể làm mục xương!”



Người phía dưới sợ đến hồn phi phách lạc, không dám thở mạnh.



Tề Thiên Tá cũng sợ hết hồn, lúc này mới nhớ ra, người huynh đệ này có thúc cốt công (thuật rút ngắn xương), bởi vì mỗi lần dùng tới vô cùng tốn nội lực nên bình thường lúc dàn dựng và luyện tập tiết mục không dùng tới, nên hắn đã quên mất phân đoạn này!


Tề Thiên Tá cho “Tề Thiên độc vương”, lá cờ và vài bộ quần áo vào trong túi, mang theo gia sản không nhiều nhặn gì của mình, thê thê lương lương rời khỏi ma giáo, trước khi đi muốn cáo biệt Thẩm Hữu một lần. Đứng trước cửa phủ Hữu hộ pháp suy nghĩ một chút, người ta là ma giáo hộ pháp cao cao tại thượng sao có thể có bất cứ tình cảm gì với một tên chuyên bịp bợm giang hồ, thở dài, trực tiếp quay người rời khỏi.



Thê thê lương lương đi trên sơn đạo, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng xé gió sau lưng, Tề Thiên Tá lập tức né tránh, “Bịch!” một cục đá rơi xuống nơi hắn vừa đứng.



“Ngươi…” Tề Thiên Tá quay đầu lại, thấy khuôn mặt không chút thay đổi của Hữu hộ pháp đứng cách hắn một trượng.



Hữu hộ pháp không ngờ hắn đã học được cách né tránh ám khí, có hơi kinh ngạc và sửng sốt, chợt điểm nhẹ mũi chân, trong nháy mắt đã lướt tới trước mặt Tề Thiên Tá: “Ngươi đã biết quá nhiều bí mật của ma giáo, ta phụng mệnh giáo chủ tới…”



“Giết người diệt khẩu?” Tề Thiên Tá cười khổ, ném túi quần áo xuống đất, “Đến đây, mạng này là do ngươi cứu, trả lại cho ngươi cũng phải thôi.”



Bản thân hắn cũng rõ ràng, trước đây nếu không phải là Thẩm Hữu cứu hắn, hắn đã chết dưới gậy côn kia rồi. Thế nên, hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân nợ đối phương một mạng, bây giờ tới lúc trả lại rồi.



Thẩm Hữu lẳng lặng nhìn hắn một lúc, chậm rãi nói: “Ngươi đã biết quá nhiều bí mật của bản giáo, giáo chủ quyết định phong ngươi làm Tả hộ pháp.”



“Cái gì?” Tề Thiên Tá trố mắt một lúc lâu, “Vậy, Tả hộ pháp thực sự đâu?” Rõ ràng là độc vương chân chính đã trở về rồi sao còn muốn tên hàng nhái là hắn.



Thẩm Hữu giật giật khóe miệng, hắn cũng không thể nào lý giải được suy nghĩ của giáo chủ. Hắn tới xin giáo chủ tha cho Tề Thiên Tá một mạng, giáo chủ sờ sờ cằm, nghĩ lại bộ dáng tiên phong đạo cốt của Tề Thiên Tá, lại nhìn khuôn mặt dữ tợn của Độc Cô Tả, nhất thời cảm thấy Độc Cô Tả làm Tả hộ pháp thật mất hình tượng ma giáo.



“Giáo chủ để hắn làm trưởng lão rồi, tiện tay thu ngươi làm đệ tử.” Thẩm Hữu nắm lấy cổ tay Tề Thiên Tá, nhảy một cái liền biến mất trên sơn đạo.



“Á này!” Tề Thiên Tá cố giãy giụa một chút, “Ta chỉ là một tên bán thuốc chuột, sao có thể làm Tả hộ pháp?”



“Giáo chủ chỉ là một tên thuyết thư còn có thể làm được giáo chủ, ngươi sợ gì?” Giọng nói của Hữu hộ pháp hòa cùng với gió núi vù vù, có phần thật xa xôi.



“A, vậy trước kia ngươi làm gì?” Tề Thiên Tá tò mò hỏi.



“Ngươi đoán thử xem.”



Tác giả có lời muốn nói:               —– Hoàn —–