Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 104 : Đài Khóa Long 2

Ngày đăng: 04:15 19/04/20


Trần Dương lên tiếng: "Mọi người bình tĩnh lại nào." Sau đó cậu vỗ vai Khấu Tuyên Linh: "Chúng tôi hiểu mà, nhu cầu bình thường của người trưởng thành thôi. Mọi người đừng ồn ào nữa, nghiêm túc đi."



Vờ như rất chín chắn - Trần Dương len lén hỏi Khấu Tuyên Linh: "Thuê phòng đến một ngày một đêm sao?"



Khấu Tuyên Linh nghĩ nếu không phải lúc này hắn đang đau lưng mỏi eo, chắc chắn hắn sẽ đánh một trận tử chiến với Trần Dương. Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không cần nghỉ ngơi sao?"



"À." Cậu gật đầu, do dự một lát rồi lại hỏi: "Có cần trứng gà đỏ không?" Vừa hỏi xong cậu lập tức nhảy tót ra trốn sau lưng Độ Sóc, sau đó ló mặt ra nói với Khấu Tuyên Linh đang tức giận: "Hỏi một câu thôi mà, không cần thì thôi."



Lục Tu Chi vội vàng đi qua trấn an Khấu Tuyên Linh đang thẹn quá thành giận. Bên kia, Độ Sóc vỗ mông Trần Dương: "Em hỏi gì vậy?"



Cậu ôm chặt cổ hắn, dựa đầu lên vai hắn nói: "Hỏi hắn có muốn trứng gà đỏ không."



Khấu Tuyên Linh lại hỏi tại sao phải ăn trứng gà đỏ, cậu trả lời là để chúc mừng hắn đã trưởng thành.



Độ Sóc: "Nghịch ngợm."



Trần Dương cười vài tiếng, liếc thấy những người còn lại đã lên xe, cậu vội nói: "Mọi người lên xe rồi kìa, chúng ta mau đi qua." Độ Sóc cõng cậu chạy nhanh về phía trước, sau khi mọi người lên xe, chiếc xe vừa định chạy đi thì có ba người đuổi theo đến.



"Bác tài, chờ chút đã." Tài xế dừng động tác, ba người Trịnh Tiểu Vũ chạy đến, thở hổn hển hỏi: "Trần đại sư, các anh định... đi à? Còn tên Thần Sát kia, phải làm sao bây giờ?"



Trần Dương hạ kính cửa sổ, thò đầu ra nói: "Đã giải quyết rồi, mọi người yên tâm đi. Trừ phi số mệnh của ba người đã định, bằng không sẽ không có tai nạn nào xảy ra liên tục như vậy nữa. Tôi thấy tướng mạo của ba người không phải số đoản mệnh, không có Thần Sát có ý thức tác quái, ba người sẽ không có việc gì đâu."



Trịnh Tiểu Vũ kinh hỉ: "Thật sao? Cám ơn ngài."



Trần Dương cười cười chào tạm biệt ba người. Tài xế nhấn ga, hướng về trạm xe lửa. Tâm trạng ba người Trịnh Tiểu Vũ phía sau như vừa được sống lại, đầy cảm kích nhìn theo bọn họ rời đi, không biết còn có cơ hội gặp lại hay không.



Đi tàu siêu tốc từ tỉnh J đến tỉnh Tứ Xuyên mất nửa ngày, nếu đi xe lửa thì phải mất cả ngày trời. Trương Cầu Đạo hỏi: "Tại sao phải đến Tứ Xuyên? Tỉnh J đến Thiên Sư Phủ, Tứ Xuyên giáp Thiên Sư Phủ, cũng không tiện đường."



Trần Dương trả lời: "Vì Hiệp hội Đạo giáo gửi cho anh "Chướng ngại vật trên đường" mới, mọi người không nhận được sao?"



"Không có." Khấu Tuyên Linh không tin nói: "Mỗi lần giao lưu chỉ có một lần "Chướng ngại vật trên đường", không có lần thứ hai. Nếu không ai chịu đi tham gia Đại hội giao lưu mà bị hành hạ như vậy? Cầu Đạo, cậu có biết nguyên nhân không?"



"Tôi cũng không biết." Trương Cầu Đạo lắc đầu nói: "Đây không phải là lần đầu tiên Thiên Sư Phủ là chủ nhà tổ chức Đại hội giao lưu, trong ấn tượng của tôi, đúng là chỉ có một lần "Chướng ngại vật trên đường". Cục trưởng Trần, hay là tin nhắn anh nhận được là giả?"



Độ Sóc lên tiếng: "Tôi đã xác nhận, không sai."



Khấu Tuyên Linh lại nói: "Hay là gửi sai?"



Mã Sơn Phong ngồi hàng trước với thím Mã, đang trêu đùa Ngỗi Tuyên và Oa Oa, ông nghe vậy quay đầu nói với Trần Dương: "Chướng ngại vật trên đường lần thứ hai là gì?"



Cậu nhớ lại yêu cầu trong tin nhắn, vẻ mặt trở nên cổ quái: "Tìm rồng."



Mọi người lập tức hứng thú: "Rồng? Rồng thần trong truyền thuyết sao? Mưa rền sấm giật, tiếng gầm như bò rống, dài như kỳ lân, hít thở thành mây, cưỡi gió khống lửa. Thế nhưng chẳng qua rồng chỉ là sinh vật trong truyền thuyết, Hiệp hội Đạo giáo bảo cậu đi tìm rồng, có phải đang trêu chọc cậu không?"



Trần Dương hiếu kỳ hỏi lại: "Đạo giáo có ghi chép về các loại và hình dạng của rồng, truy tìm nguồn gốc thiên sư viết rất nhiều chuyện liên quan đến rồng. Sao thoạt nhìn như mọi người không tin có rồng?"
Cứ một khoảng thời gian, Trần Dương lại nấc một cái, cậu nắm bàn tay trái của Độ Sóc nói: "Mới vừa ăn no, không nên ngâm chân, hức... Em hơi buồn ngủ."



Độ Sóc: "Vậy thuê một phòng nghỉ ngơi."



Trương Cầu Đạo lười nhìn hai người này, quay đầu tìm sự an ủi từ Khấu Tuyên Linh hoặc là Mã Sơn Phong. Nhưng vừa quay đầu lại, hắn bị chọc mù mắt luôn - Mã Sơn Phong đang nắm tay thím Mã nhỏ giọng nói: "Tôi ăn no quá." Thím Mã liếc mắt: "Lúc nãy tôi nói ông đừng ham ăn mà không nghe." Mã Sơn Phong oan ức: "Bà nhìn chằm chằm Ngỗi Tuyên mà không chú ý gì đến tôi hết. Bà không để ý một lúc là tôi không kiềm chế được bản thân."



Trương Cầu Đạo nghe mà nổi da gà đầy người, run run vài cái. Bên kia, Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi đang kề tai nói nhỏ: "Vận động đổ mồ hôi, hửm?"



Đại Béo như bị kích thích, bộ lông đen bóng cả người đột nhiên xù lên, toàn thân tròn vo đầy thịt mỡ run run đến nỗi phát ra tiếng động, mèo mập cô độc rúc vào chân Trương Cầu Đạo. Núi thịt nhìn nhìn Trương Cầu Đạo, đột nhiên lấy lại danh dự: "May mà gia có rất nhiều bạn gái."



Trương Cầu Đạo đáng thương cô đơn một mình.



Hắn lạnh lùng đạp cái lưng khổng lồ toàn thịt của Đại Béo, bàn chân lập tức lún sâu vào tầng tầng lớp lớp thịt mềm.



"..."



Trần Dương ngáp một tiếng: "Lên xe rồi nghỉ ngơi. Dịch Vu trưởng đang chờ chúng ta, đừng để chị ấy đợi lâu."



Cuối cùng mọi người từ bỏ ý định thuê phòng, ngâm chân, mát xa, tìm được chiếc xe bus đi đến Vu tộc. Trên xe chỉ có vỏn vẻn mấy người, nhóm Trần Dương lên xe mới đầy một chút. Vẻ mặt tài xế lạnh lùng, nhìn chằm chằm mọi người đang lên xe: "Mấy người? Đi đâu?"



Trần Dương: "Chín người, đi Long Hạp Cốc."



Tài xế cau mày muốn đuổi họ xuống đi chiếc xe khác, hắn nghĩ nhóm Trần Dương đi đến khu du lịch cạnh Long Hạp Cốc chơi. Nhưng Oa Oa ngay lập tức nhảy ra chào hắn: "Đi Vu tộc."



Tài xế nhận ra Oa Oa, lập tức ôn hòa nói: "Sao Oa Oa lại chạy ra đây? Dịch Vu trưởng biết không?"



"Vu trưởng biết." Búp bê lại nhảy lên vai Trần Dương: "Đây là Trần Dương."



Vẻ mặt tài xế thay đổi, trở nên đầy tôn kính, lúc kiểm tra chứng minh nhân dân cũng làm qua loa cho có lệ. Sau khi tất cả mọi người đã lên xe hắn mới nói: "Búp bê đại biểu cho Vu trưởng, người Vu trưởng nhận biết thì chúng tôi không nghi ngờ gì."



Mọi người ngồi vào chỗ, xe bus từ từ lăn bánh, theo đường quốc lộ từ nội thành hướng ra ngoại thành. Trên xe, vài hành khách len lén quan sát nhóm Trần Dương, đa số ánh mắt rơi vào người Trần Dương. Oa Oa phổ cập tri thức: "Mặc dù Vu tộc là truyền nhân của Quỷ đạo nhưng đa số họ không có thể học pháp thuật Quỷ đạo, vì thể chất hạn chế. Thế nên truyền nhân nào của Quỷ đạo cũng rất được tôn kính trong Vu tộc, đặc biệt Dịch Vu trưởng từng nhắc đến Dương Dương trong tộc."



Sau khi hiểu tình huống, Khấu Tuyên Linh cảm thán: "Đúng là Quỷ đạo không hưng thịnh bằng Thiên Sư đạo, yêu cầu khi học pháp thuật rất nghiêm ngặt, bản thân bị hạn chế rất nhiều. Cũng may truyền thừa không đứt đoạn, Đạo pháp tự do phát triển, luôn có hy vọng."



Trần Dương nghiêm túc gật đầu, sau đó lại nấc một cái. Độ Sóc cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị hỏi Mã Sơn Phong có cách nào chữa hết nấc cụt không. Ông quay lại nói: "Dọa một cái là hết nấc."



Cậu lắc đầu: "Lát nữa sẽ ổn thôi."



Nói là nói như vậy, nhưng cậu cứ nấc đến khi xe chạy vào đường núi. Lúc này trời đã tối, rừng núi yên tĩnh, chỉ có chiếc xe bus của họ là đang chạy ban đêm, hai đèn xe lộ rõ chiếc xe đang chạy trên đường, giống như con mồi duy nhất trong bóng tối, hấp dẫn mấy sinh vật không biết tên trong rừng núi.



Trần Dương quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng ngoài cửa sổ xuất hiện một gương mặt mỹ nhân, cậu chớp mắt mấy cái, vẫn ngồi yên không động. Nghĩ cũng biết, đêm hôm khuya khoắt, giữa núi rừng mà xuất hiện một gương mặt mỹ nhân thì quỷ dị cỡ nào, huống chi xe bus còn đang chạy. Lúc này, một cành cây xẹt qua cửa sổ, quẹt lên gương mặt người đẹp kia. Gương mặt ngay lập tức biến thành một cái đầu lâu đang mỉm cười, Trần Dương giật mình hoảng sợ, hết nấc cục luôn.



Cùng lúc đó, trong xe vang lên tiếng kinh hô: "Âm Dương Quỷ Điệp?!"