Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 109 : Vô lương âm trạch 1

Ngày đăng: 04:15 19/04/20


Trước khi xuống núi, Trần Dương được con rồng tặng cho một cái vảy, vẩy rồng cứng rắn bóng loáng, ánh lên tia sáng nhàn nhạt, nhìn vô cùng đẹp mắt. Ngỗi Tuyên tò mò hỏi: "Vảy rồng có ích lợi gì ạ?"



Trần Dương lắc đầu: "Anh cũng không biết."



Dịch Vu trưởng nói: "Chắc chắn rất có ích, toàn thân con rồng đều là bảo vậy. Mấy năm gần đây, tiểu đội Đồ Long ý thức được cả con rồng đều là bảo vật, không chỉ có sừng rồng, còn có thịt rồng, máu rồng, long châu. Thế nên vừa rồi gã ảo thuật kia mới phái phi cơ đến mang rồng đi, mà không phải giết chết rồng, cắt sừng rồng mới mọc ra ngay tại hiện trường."



Trần Dương lộ vẻ mặt chán ghét: "Hẳn là nên cấm bọn chúng nhập cảnh vào nước ta."



"Chị sẽ trình đơn kiến nghị."



Ngỗi Tuyên nghiêng đầu nói: "Vừa rồi sau lưng gã ảo thuật có mọc bốn cái đầu người, hình như chúng không sợ Đạo thuật của thiên sư. Đó là gì vậy?"



Cậu trả lời: "Nước ngoài gọi là ác ma, lợi dụng cấm thuật triệu hồi ác ma, khiến ác ma nhập vào cơ thể, giúp hắn đạt được mục đích. Làm vậy phải trả cái giá rất đắt, phải thường xuyên tìm thức ăn cho ác ma. Ác ma ăn thịt người, tà ác xảo quyệt, am hiểu lừa dối con người, sau đó kéo đi chia ăn."



"Ừm, em hiểu rồi." Ngỗi Tuyên gật đầu rồi ôm búp bê chạy xuống Long Hạp Cốc. Dịch Vu trưởng vừa quan sát địa hình Long Hạp Cốc và Đài Khóa Long, vừa vuốt cằm như đang suy nghĩ điều gì.



Trần Dương bèn hỏi cô đang nghĩ cái gì, cô trả lời: "Khu du lịch kế bên làm ăn rất khá, chị cảm thấy cảnh sắc của Long Hạp Cốc và Đài Khóa Long cũng không tệ, quan trọng nhất là Đài Khóa Long từng thật sự có rồng. Chị định sửa cầu treo, khai phá Long Hạp Cốc thành thắng cảnh du lịch, kiếm chút tiền trợ cấp Vu tộc."



"Không phải nói mỗi năm chỉ có thể sửa một lần sao?"



Dịch Vu trưởng xua tay: "Dựa vào quan hệ hiện giờ của chúng ta và con rồng kia, có thể thương lượng. Vả lại cây cầu treo đã bị hỏng chỉ còn lại sợi dây thừng, hay là xây cầu mới... Em thấy cầu kính thế nào?" Cô dừng bước, nhìn về phía núi non trùng điệp xa xa: "Trước kia không xác định rồng có thật sự tồn tại hay không, cứ lo sợ sẽ làm thần linh tức giận, cũng lo Âm Dương Quỷ Điệp ăn thịt người qua đường vô tội. Hiện tại không còn phải lo lắng những điều đó nữa, Vu tộc cũng nên giao lưu với bên ngoài nhiều hơn."



Trần Dương hỏi: "Chị không lo lắng Vu tộc hòa nhập quá nhiều với bên ngoài, khiến Vu tộc nhanh chóng tiêu vong sao?"



"Phát triển đối ngoại là điều hiển nhiên, giậm chân tại chỗ sẽ bị diệt vong." Dịch Vu trưởng vừa cười vừa nói: "Quan trọng nhất là bây giờ Vu tộc tìm không được người thích hợp học Quỷ đạo, còn không bằng đưa người ngoài vào."



Gừng càng già càng cay.



Trần Dương kính nể, sau đó cậu lại hỏi: "Có phải chúng ta đã trễ thời gian bắt đầu Đại hội giao lưu pháp hội rồi không?"



Cô vừa đi vừa nói: "Đúng là đã trễ giờ, nhưng bây giờ đi vẫn còn kịp, ngày mai đi bằng máy bay đến đó. Chị đã bảo học trò chuẩn bị máy bay rồi, chúng ta xuống núi, ăn cơm tắm rửa trước đã. Cả người ướt sũng hết cả, quần áo dính vào người không thoải mái chút nào."



Thế là đoàn người cùng nhau đi về, vợ chồng Mã Sơn Phong đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, đang chờ bọn họ: "Chú đoán là mấy đứa sắp về đến nên đã chuẩn bị xong thức ăn. Mọi người đi tắm, thay quần áo rồi xuống ăn cơm."


Dù sao bé cũng là phi cương có đến 36 cổ mộ, vàng bạc châu báu, đồ cổ có giá trị liên thành nhiều không đếm xuể.



Trần Dương co rút khóe miệng: "Hình như ở đây anh nghèo nhất." Khấu Tuyên Linh và Trương Cầu Đạo lập tức bày tỏ còn có hai người họ.



Độ Sóc thay cậu từ chối lời đề nghị mua máy bay của Ngỗi Tuyên: "Dương Dương muốn cái gì, anh sẽ mua cho Dương Dương cái đó." Kế đó hắn hỏi giá cả một chiếc máy bay, tính tính sổ tiết kiệm, bối rối cau mày. Phong Đô đại đế làm việc không có lương lần đầu tiên phát hiện hắn rất nghèo.



Trần Dương cười trộm: "Thế nào? Mua nổi không?"



Độ Sóc nhìn cậu, ánh mắt chuyên tâm: "Chỉ cần em thích, anh mua được."



Cậu nhào vào lòng hắn, cao hứng suýt nữa uốn éo lăn lộn, nhỏ giọng nói: "Thích anh, không thích máy bay riêng gì hết." Độ Sóc vén tóc trên trán Trần Dương, nhìn vào đôi mắt đen nhánh như thắp lên vô số ngôi sao nhỏ của cậu, hắn vừa định nói gì đó thì đột nhiên bị đụng mạnh cắt ngang.



Ngỗi Tuyên đột ngột nhào vào lòng Trần Dương, học theo cậu lăn qua lăn lại: "Thích Trần Tiểu Dương, mua mua mua cho Trần Tiểu Dương."



Oa Oa thấy thú vị, cũng nhào vào Ngỗi Tuyên hô lớn: "Oa Oa cũng có tiền, Oa Oa cũng có thể mua mua mua."



Trần Dương: "..."



Cậu bỗng cảm thấy lồng ngực sau lưng chấn động không ngừng, ngẩng đầu nhìn liền thấy vẻ mặt tươi cười của Độ Sóc. Cậu hơi sửng sốt, phát hiện cả người đều bị hắn ôm vào lòng, cậu theo bản năng ôm chặt Ngỗi Tuyên, cô bé thì ôm búp bê lăn qua lăn lại. Trương Cầu Đạo nhanh tay lẹ mắt chụp được một màn ấm áp này, hắn đưa cho Trần Dương xem: "Có muốn rửa hình ra không?"



Tấm ảnh như chụp một nhà ba người, Độ Sóc rũ mắt, tia dịu dàng trong mắt như lan tràn ra ngoài, Trần Dương hơi cứng người vì lo lắng Ngỗi Tuyên trong lòng té xuống đất. Còn cô bé và Oa Oa thì vô tư, vui vẻ chơi đùa. Đây là một tấm ảnh khiến người ta mỉm cười.



Trần Dương nói: "Gửi cho anh, anh đi rửa."



Khấu Tuyên Linh đi qua xem, cũng nghĩ tấm hình không tồi, vì thế hắn bảo Trương Cầu Đạo: "Cầu Đạo, chụp cho hai chúng tôi một tấm."



Nói xong hắn lôi kéo Lục Tu Chi chụp một kiểu, xem xong lại không hài lòng, kéo Ngỗi Tuyên và búp bê chụp chung, cuối cùng vẫn không hài lòng. Lăn qua lộn lại một lúc, cuối cùng hắn hậm hực từ bỏ, chán nản ngồi liệt trên ghế, Ngỗi Tuyên và Oa Oa thở phào ngồi phịch trên người Khấu Tuyên Linh. Ba người mở rộng tay chân, cùng một vẻ mặt y hệt nhau. Lục Tu Chi ngồi bên cạnh, mỉm cười và cưng chiều nhìn họ.



Trương Cầu Đạo lập tức chụp một tấm, Khấu Tuyên Linh xem xong bật cười: "Vô tâm cắm liễu liễu lại xanh." Hắn gửi tấm hình vào group gia tộc, vô số tin nhắn rú lên như điên, nhưng hắn lại không rảnh để ý.



Cha Khấu xem hình xong thì lâm vào trầm tư, bác Khấu lại cười ha hả: "Ngỗi Tuyên và Oa Oa thật đáng yêu."



Thế là cha Khấu đổi suy nghĩ, xem nên đánh chết thằng con trai trước, hay là đánh chết ông anh ruột trước.