Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 114 : Vô lương âm trạch 6

Ngày đăng: 04:15 19/04/20


Bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân ầm ĩ, quả nhiên đám quỷ hồn đã tìm được tầng gác mái, chúng đã chạy đến trước cửa. Mao Chân mò mẫm trên vách tường, thế mà thật sự tìm được chốt mở, trong tường là một ô vuông cao khoảng 1m. Hắn bò vào trong rồi nói với Trần Dương: "Mau vào."



Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Dương lập tức bò vào. Mao Chân đóng vách tường lại, hai người ngồi trong ô vuông đó, nó tự trượt xuống như thang máy vậy. Ngay giây phút Mao Chân vừa đóng vách tường, quỷ hồn bên ngoài vừa lúc phá cửa xông vào phòng.



Trần Dương hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"



"Rời khỏi Vân Trì Thang Dục. Hiện tại bên ngoài đã bị quỷ hồn bao vây, nữ chủ nhà Vô Danh cũng sẽ chạy đến nhanh thôi. Nghe nói da bà ta bị mất bộ da, là cậu trộm hả?"



"Vâng."



"Vẫn còn chứ?"



"Vừa nãy giao dịch với hai bé trai, tôi đưa cho chúng rồi. Hẳn là bây giờ chúng vẫn chưa tiêu hóa hết đâu, nữ chủ nhà Vô Danh là quỷ họa bì à?" Trong truyền thuyết dân gian, quỷ họa bì có thể cởi lớp da mỹ nhân trên mặt, cầm bút vẽ lên lớp da hình ảnh một tuyệt thế giai nhân. Nhưng thực tế lại là, quỷ họa bì lột bỏ bộ da trên người, mỗi gương mặt mỹ nhân khác nhau là một bộ da khác nhau.



Mao Chân trả lời: "Đúng vậy. Cậu có biết vì thiên sư xen vào mà đã lâu âm trạch không có người xông vào không? Thỉnh thoảng mới có người đi lạc vào, nhưng cũng không chắc đó là một mỹ nhân. Bộ da kia quỷ họa bì đã dùng trên trăm năm, sớm hỏng rồi, mỗi ngày bà ta đều cẩn thận bảo dưỡng, lúc gặp người khác phải khoác lụa đen. Kết quả cậu trộm bộ da của bà ta, còn ném cho hai tiểu quỷ ăn. Chậc chậc, chắc chắn bà ta sẽ phát điên." Giọng nói của hắn có vẻ hả hê.



Ô vuông chấn động rồi dừng lại. Mao Chân mở vách tường bò ra, Trần Dương cũng đi theo. Trước mặt hai người là một cái nồi hơi, đây chính là phòng đun nước. Nhiệt độ ở đây rất cao, không lâu sau Trần Dương đã đầu đầy mồ hơi. Trong phòng rất yên tĩnh, không có lấy một bóng dáng quỷ hồn, vòng qua một vài cái tủ to là bếp lò và cái nồi hơi rất lớn, trong nồi phát ra tiếng nước sôi sùng sục. Nồi hơi không đậy nắp, hơi nước bốc lên dày đặc đến nỗi không thấy rõ đường đi.


Trần Dương đi theo Mao Chân, bò ra khỏi Vân Trì Thang Dục, nơi này là một tòa nhà khác. Mao Chân đi lên tầng 5, tiến vào một căn phòng, mở cửa sổ nhìn ra ngoài: "Đến đây." Hắn không quên uy hiếp đèn lồng đầu người treo ngoài cửa sổ, nếu chúng dám hét lên sẽ lập tức cắt lưỡi chúng.



Trần Dương đi vào phòng đóng cửa sổ lại. Xuyên qua cửa sổ có thể thấy rất đông quỷ hồn đang bao vây Vân Trì Thang Dục, có cả một con quỷ to lớn chỉ có bắp thịt đỏ lòm mà không có da. Con quỷ này vô cùng xấu xí, hàm răng so le lởm chởm như răng cưa. Đó chính là nữ chủ nhà Vô Danh, quỷ họa bì.



Một lúc lâu sau, vài quỷ hồn bắt hai đứa bé trai kéo đến trước mặt quỷ họa bì, nó tóm hai đứa bé lên, ngửi ngửi người chúng rồi đột nhiên nổi giận, xé xác chúng ra làm hai ném xuống đất. Nơi Trần Dương đang nấp hơi xa, mơ hồ chỉ nghe được chữ "da".



Quỷ họa bì đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ mà cậu đang nấp, nhưng chỉ thấy cửa sổ trống không, không có gì khác. Lúc này cậu đang dựa sát vào tường, quỷ họa bì vừa ngẩng đầu là cậu lập tức nấp vào.



Lúc này cửa phòng đột nhiên bật mở, Trần Dương phản ứng cực nhanh bắt lấy người bước vào, đối phương phản kháng, nhưng vừa quay đầu lại, hai người lập tức nhận ra nhau.



"Trương Cầu Đạo?"



Trương Cầu Đạo sửng sốt, sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Sao anh lại chạy đến đây?"



Cùng lúc đó, trong Nhà Cũ, Khấu Tuyên Linh đang chạy trốn thì đụng phải một người, hai người đánh nhau một trận. Càng đánh càng phát hiện động tác của đối phương rất quen thuộc, hắn thử quát lên. Đối phương ngừng tay, hai người cùng bước đến ngọn đèn nhìn nhau cho rõ.



Khấu Tuyên Linh thấy rõ gương mặt đối phương, quả nhiên không nhận sai, hắn lên tiếng: "Trương Cầu Đạo, sao cậu chạy đến đây?"