Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 13 : Bộ xương khô 6

Ngày đăng: 04:14 19/04/20


Trời gần sáng, mọi người về phòng nghỉ ngơi.



Trần Dương vừa vào phòng đã giữ chặt Độ Sóc - người vừa biến về nguyên dạng: "Anh cũng không cảm nhận được quỷ khí sao?"



Thật ra mấy thứ như cây liễu bên sông, cây hòe trong đình đúng là có thể che giấu quỷ khí, lừa được quỷ soa thông thường. Nhưng cậu vẫn muốn hỏi lại một lần, trong lòng có tâm sự, không tìm hiểu rõ thì thật khó chịu.



Độ Sóc nắm ngược lại tay Trần Dương, đan mười ngón tay vào nhau rồi nói: "Anh không quản chuyện dương gian."



"Hả?" Trần Dương sửng sốt, không hiểu nói: "Quỷ hòe, yêu tà hại người hẳn được xem là chuyện của âm phủ đúng không?!"



"Yêu tà hại người là chuyện của dương gian. Chết rồi mới tính là chuyện của âm phủ."



Hai giới âm dương, quy tắc phân minh. Từ nhỏ Trần Dương đã đặt một chân vào âm phủ, tất nhiên biết quy tắc này. Độ Sóc là quỷ soa, một khi phạm luật sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Thế nên địa phủ mới hợp tác với nhân gian, để thiên sư bắt lệ quỷ tà môn, tinh quái yêu tà, sau đó áp giải về địa phủ chịu xét xử.



"Theo lời anh nói, quỷ hòe quấy phá không tính là chuyện của âm phủ...Vậy cái khối u nhọt mọc trên cây hòe thì sao?"



Khối u mọc trên cây, đến khi chín muồi sẽ có ngũ quan. Lúc đó, quỷ hồn bám vào cây đã không còn là quỷ mà là tinh quái. Từ quỷ thành tinh, che giấu quỷ khí, đi khắp âm dương hai giới, ắt sẽ gieo họa.



"Ừm." Độ Sóc ôm lấy Trần Dương, đặt cậu xuống giường, xoa xoa cổ cậu nói: "Ngủ đi."



"Không ngủ được."



Độ Sóc dừng lại, bình tĩnh nhìn cậu. Động tác xoa ấn biến thành vuốt ve như có như không, đầy ám chỉ sâu xa. "Mệt là ngủ được thôi."



Trần Dương nắm lấy bàn tay đang quấy phá trên cổ: "Em đang nghĩ về vụ án, không có tâm tư. Anh đừng phá em."



Độ Sóc trở mình, đặt tay ngang bả vai Trần Dương, ngăn cản động tác của cậu: "Trời sắp sáng rồi, không ngủ thì ngày mai lại không có tinh thần, làm sao tìm được yêu tà? Ngoan, ngủ đi."



"Bây giờ đã là ngày hôm sau rồi, anh nói cho em biết từ gợi ý thứ hai đi?"



Độ Sóc lẳng lặng nhìn cậu, vẻ mặt không thay đổi, không nhìn ra tâm tình trong mắt hắn. Trần Dương cũng không sợ, cậu đã sớm quen tính cách hổ giấy này, không sợ hãi chút nào: "Anh nói em biết rồi em mới có thể ngủ được."



Sợ là nói xong cậu càng không ngủ được, trái lại còn hưng trí bừng bừng.



Độ Sóc mở miệng: "Gần đây anh học được một câu niệm chú ở dương gian, cảm thấy rất thú vị. Em muốn nghe không?"



Quỷ soa học niệm chú của thiên sư dương gian?



Quả nhiên Trần Dương bị phân tán lực chú ý, lộ ra vẻ hứng thú hỏi: "Câu đó thế nào?"



Độ Sóc tùy tiện làm thủ quyết, nhìn cậu chăm chú nói: "Trí tuệ minh tịnh, tâm thần an trữ."


Vẽ bùa phải chú ý canh giờ, thành tâm và hành văn liền mạch lưu loát, trong lúc vẽ không thể có suy nghĩ đen tối, càng không được gián đoạn. Nhưng nhìn Mao Tiểu Lỵ thế kia, bán bùa xong lại vẽ tiếp, vừa vẽ vừa nghĩ muốn bán bùa kiếm tiền. Sao sư tổ không hiển linh giáng một tia sét đánh chết đứa cháu xấu xa này luôn đi?



Có lẽ vẻ mặt không dám đáp lời của Khấu Tuyên Linh quá mức rõ ràng, Trần Dương bèn lên tiếng: "Tiểu Lỵ vẽ bùa trước nay chỉ cần tế giấy và mực, không cần canh giờ, không cần tịnh thân tịnh tâm. Tế rồi viết, rồi niệm thần chú, đại khái chỉ cần chăm chú một chút, mọi thứ đều suôn sẻ."



Bùa tiên thiên!



Một tia sáng đột nhiên lóe lên trong đầu Khấu Tuyên Linh, bùa vàng của đạo gia chia thành bùa tiên thiên và bùa hậu thiên. Trước khi vẽ bùa hậu thiên, cần chuẩn bị rất nhiều nghi thức và luật lệ, mấy ngày liền phải tính cho đúng canh giờ, nhưng như thế vẫn có khả năng bị thất bại. Còn bùa tiên thiên, là bùa có linh quang, vung bút lên tám chín phần là có thể thành bùa.



Đây là thiên tài đạo gia, gân cốt kì giai. Có lẽ không cần thụ lục báo lên thiên đình thì đã được đăng danh thiên tào.



*Chú thích: gân cốt kì giai ý chỉ có thiên phú đặc biệt, thích hợp để làm việc gì đó. Cái này dễ nghe thấy trong mấy tiểu thuyết võ hiệp nha.



Khấu Tuyên Linh kinh ngạc nhìn về phía Mao Tiểu Lỵ và... thẻ bài tím thiên sư cấp sáu của cô, hắn lập tức đen mặt. Rốt cuộc là lười biếng đến mức nào mà vẫn còn là thiên sư cấp sáu?



Gân cốt kì giai như vậy mà bị lãng phí, đau lòng không thôi.



Khấu Tuyên Linh không đành lòng nhìn Mao Tiểu Lỵ, quay đầu hỏi Trần Dương: "Cục trưởng Trần là cấp mấy?"



"Không có cấp bậc."



"Đúng là nhân tài, tuổi còn trẻ đã không có... không có cấp bậc?!" Khấu Tuyên Linh rất kinh ngạc: "Thiên sư không có cấp bậc còn gọi là thiên sư sao? Làm sao mà cậu được làm cục trưởng phân cục?"



"... Có người ở phía trên."



Khấu Tuyên Linh: "..."



Nhưng sau đó hắn bỗng nhớ ra: "Không đúng, cậu đã nhận đơn hàng ba sao đúng không? Tôi xem bình luận trên app, trên đó nói cậu đã triệu hồi quỷ soa Phong Đô... Chẳng lẽ không phải cậu mà là Mao Tiểu Lỵ?"



Mao Tiểu Lỵ mở mắt nói: "Không phải tôi, là anh Trần."



"Không thụ lục, không đăng thiên tào. Sao có thể gọi được quỷ soa Phong Đô?"



____________________



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



"Không thụ lục, không đăng thiên tào. Sao có thể gọi được quỷ soa Phong Đô?"



"... Có người ở dưới."



Giải thích một chút, lúc pháo hôi chơi gọi quỷ bị giết chết, công có biết. Nhưng hắn không quản, Bắc Âm đại đế là tôn thần đạo giáo, hắn hờ hững, mặc kệ chuyện dương gian, chỉ để ý chuyện âm phủ. Nếu không vì Trần Tiểu Dương, hắn sẽ không đến dương gian.