Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 19 : Anh thi mạ vàng

Ngày đăng: 04:14 19/04/20


Lúc Trần Dương thức dậy thì đã giữa trưa, cậu phát hiện bản thân đang ở trong một nhà trọ địa phương. Cậu thăm dò nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra là khu phố mà hôm qua trên đường đến trấn Bất Lão Truân chạy ngang qua.



Độ Sóc đang chắp tay sau mông đứng dưới lầu, bên cạnh là vài cụ ông luyện Thái Cực quyền. Hắn đứng trong đám đông toàn người lớn tuổi, dáng người cao ngất, lại không có cảm giác không đúng chút nào. Độ Sóc như có cảm giác, đột nhiên ngẩng đầu chạm vào tầm mắt của Trần Dương.



Cậu cười cười ngoắc ngoắc hắn.



Độ Sóc hơi nghiêng người, dường như ông lão đứng cạnh hắn hỏi gì đó. Hắn trả lời một câu rồi lập tức đi về phía nhà trọ, lát sau hắn đã đi vào phòng, ôm lấy Trần Dương từ phía sau.



Bàn tay to vuốt ve bên hông Trần Dương, trượt tiến vào trong quần áo, thuần thục tìm kiếm điểm mẫn cảm. Hắn vừa khẽ cắn vành tai cậu vừa nói: "Đói bụng không?"



Trần Dương hơi ngứa, vừa trốn vừa cười nói: "Đói."



"Ừ." Độ Sóc trả lời, nhưng lại dần trượt xuống từ cần cổ trắng nõn.



Cậu đẩy hắn ra nói: "Trưa đi. Ăn cơm trước đã."



Độ Sóc ngẩng đầu, giữ nguyên tư thế đóng cửa sổ rồi kéo rèm lại, ôm Trần Dương đè lên tường khàn giọng nói: "Anh đói bụng, vẫn chưa ăn no. Anh no rồi lại cho em ăn."



Trần Dương mặt đỏ tai hồng, nuốt mấy câu kháng nghị vào bụng.



Một hồi tham hoan.



Lúc Trần Dương ăn cơm đã là ba giờ chiều, cậu quấn chăn nằm trên giường sống chết không dậy nổi. Độ Sóc mang thức ăn tiến vào, đặt lên bàn nhỏ rồi gọi cậu dậy ăn.



Trần Dương lười động, làm như không nghe thấy.



Độ Sóc nhíu mày, cũng không nuông chiều cho cậu ăn cơm trên giường mà đi vào phòng tắm, khi trở ra thức ăn vẫn còn y nguyên. Trần Dương không ăn sáng lẫn ăn trưa, sợ là sẽ đói bụng đến đau dạ dày.



"Dậy được không?"



Trần Dương cựa mình, xoay lưng qua không để ý đến hắn.



"Trần Tiểu Dương!"


Mao Tiểu Lỵ nói: "Anh Trần, có phải tổ tiên anh làm quỷ sai ở địa phủ không?"



"Không." Cậu lắc đầu trả lời.



Khấu Tuyên Linh lại nói: "Chẳng lẽ cậu quen biết ai ở địa phủ?"



Chính xác có người quen – Trần Dương căng thẳng trong lòng, vội vàng phủ nhận: "Sao có thể? Chẳng qua mấy năm trước tôi có giao tiếp với quỷ sai, quan hệ hợp tác chặt chẽ, lại đốt không ít vàng bạc châu báu mới nói chuyện được vài câu. Vả lại yêu cầu cũng hợp tình hợp lý, cũng không vượt quá nội quy."



Độ Sóc ngồi trên sô pha, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim uống trà. Dù thấy vậy vẫn ung dung nhìn vợ bé nhỏ giải thích.



Khấu Tuyên Linh vuốt cằm, như có điều suy nghĩ: "Thì ra còn có thể giao tiếp với quỷ sai như vậy."



Mao Tiểu Lỵ không để ý nhiều đến chuyện này, trái lại vụ án vẫn làm cô hoang mang không thôi, bèn lên tiếng hỏi tiếp: "Anh Trần, trước kia anh nói nhà họ Phương là hộ cuối cùng sống trong nhà ma, vậy chứng tỏ yêu tà trong nhà ma không phải là người nhà họ Phương, đúng không?"



"Ừ. Người nhà họ Phương bị yêu tà trong nhà ma giết chết, Phương Văn Văn biết được chân tướng, không biết dùng cách thức gì, giết chết yêu tà kia, lại trong khoảng thời gian ngắn biến người nhà họ Phương thành yêu tà xương trắng."



"Shhh! Thủ đoạn của Vu quỷ quá lợi hại."



"Bàng môn tả đạo mà thôi."



Lúc này, nhóm người Phùng Viễn đi tới, mặt mày ủ ê xin chỉ bảo: "Khu biệt thự Hào Uyển là của nhà tôi khai phá, bây giờ ồn ào chuyện này, chỉ sợ truyền sẽ ảnh hưởng danh tiếng. Hơn nữa sau khi xây dựng, quả thật phát sinh vài chuyện không may. Tôi muốn hỏi có cách nào cải thiện tình hình này không?"



Nhóm người Trần Dương không nói lời nào.



Phùng Viễn tiếp lời: "Tôi trả thêm một trăm vạn."



Trần Dương và Mao Tiểu Lỵ liếc nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn Khấu Tuyên Linh. Hắn đang bái lạy sư tổ: "Đừng nhìn tôi, tôi là thiên sư, không phải thầy phong thủy."



Trần Dương bèn nói với Phùng Viễn: "Tôi thấy trong khu biệt thự có một hồ nước, nuôi cá chép được đó, rồi trồng thêm cây, thu gió được nước. Bố cục phong thủy vốn không tồi, chỉ vì Phương Văn Văn biến nơi này thành đất dưỡng thi, mang sát khí đến. Như vậy, anh đặt thêm khối đá Thái Sơn là được."



"Đá ở núi Thái Sơn?"



"Long mạch bắt đầu tại núi Côn Luân, kết thúc ở núi Thái Sơn, vì thế đá tại núi Thái Sơn có thể trấn áp ma quỷ."