Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 38 : Giày thêu màu đỏ 5

Ngày đăng: 04:14 19/04/20


Hừng đông, trời còn chưa sáng tỏ đã có người đến thu dọn thi thể của Lý Tuệ. Giống như cô từng giễu cợt, tốc độ thu dọn thi thể của trường học càng lúc càng nhanh. Lý Tuệ mới rơi xuống không bao lâu đã có mấy người xuất hiện mang thi thể đi và cọ rửa vết máu dưới đất.



Không lâu sau mặt trời mọc, nền đất khô đi, dấu vết gì cũng biến mất sạch sẽ. Tuy Trần Dương không thương tiếc gì loại người như Lý Tuệ, nhưng trông thấy cách làm của trường học khiến cậu cảm thấy trong lòng lạnh đi. Cậu kéo thầy Lý lại nói: "Có thể kể tất cả mọi chuyện xảy ra trong trường cho chúng tôi biết không?"



Người chỉ đạo thu dọn thi thể chính là thầy Lý, hắn xoay người đối mặt với Trần Dương: "Không thể nói."



"Anh không sợ chúng tôi lập tức bỏ đi?" Khấu Tuyên Linh hỏi.



Thầy Lý nghe vậy nở nụ cười quỷ quyệt: "Hai người đi được sao?"



Trần Dương cau mày, Lý Tuệ có nói người nào cầm tấm thẻ trong tay, tham gia trò chơi là không cách nào rời khỏi trường học. Thầy Lý xì cười một tiếng, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi phải đi soạn bài, không có chuyện gì thì tôi đi trước đây."



Trần Dương đột nhiên lên tiếng: "Anh không muốn chết đúng không?"



Thầy Lý vẫn bước đi: "Không ai muốn chết cả."



"Ồ, vậy thì được rồi." Trần Dương lướt qua, một giây sau đã đến trước mặt thầy Lý, đè vai hắn xuống nói: "Nếu như anh không nói, chúng tôi sẽ lập tức giết anh."



Thầy Lý biến sắc, chợt trấn định nói: "Thiên sư có thể giết người sao?"



"Đúng là không thể." Cậu nắm vai hắn kéo đi: "Thế nhưng tôi có thể kéo anh đến bãi đất trống rồi nhìn xem chuyện gì xảy ra. Tôi đột nhiên cảm thấy cách này rất hay, có lẽ không cần anh nói, tôi cũng có được đáp án."



"Khoan đã!" Thầy Lý không tránh thoát được bàn tay như gọng kiềm của cậu, đồng thời thấy đối phương đúng là kéo hắn đi về phía sân bóng rổ, hắn vội vã nhận thua: "Đừng kéo tôi đến đó... Được rồi, hai người muốn biết cái gì, tôi nói hết được chưa?"



Trần Dương bỗng quay phắt đầu lại, dùng sức bóp chặt bả vai thầy Lý, trong nháy mắt vai hắn xụi lơ, hắn đau đớn gào thét không ngừng. Cùng lúc đó cậu giơ chân phải đá ngay đầu gối hắn, làm hắn đau đến không gào nổi. Cậu nhỏ giọng nói: "Thầy Lý, lúc mấy học sinh chết, anh thật bình tĩnh, vậy mà đến lượt anh đối mặt với cái chết, anh lại sợ hãi như vậy."



Thầy Lý đối mặt với Trần Dương đang giận dữ, tự biết nói nhiều sai nhiều. Huống chi Khấu Tuyên Linh bên cạnh nóng lòng muốn thử, hắn càng không dám lên tiếng chửi mắng, ngay cả kêu rên cũng yếu ớt.



Sau đó hắn dẫn hai người về ký túc xá, trong phòng chỉ có một mình hắn. Ngoại trừ Khấu Tuyên Linh và Trần Dương còn có hai nam sinh khác đi theo thầy Lý. Người khóc lóc nước mắt đầy mặt tên là Trình Đông, người từng đi đến bãi đất trống Hậu Sơn tên là Lăng Hạo. Lăng Hạo tận mắt nhìn thấy Lý Tuệ bị cắt ra ném xuống lầu, hắn bị đả kích không nhỏ, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.



Trần Dương đá mạnh cái ghế, phát ra tiếng vang thật lớn. Ba người kia càng hoảng sợ, quay đầu lại liền thấy Trần Dương mặt mày nghiêm túc, nhìn như ôn hòa nói: "Nói đi, lớn nhỏ gì nói hết ra. Nếu như giấu diếm..."



Khấu Tuyên Linh phối hợp rút kiếm gỗ đào ra chém xuống bàn, ba người mặt mũi xám ngoét, không thể tin được một cây kiếm gỗ đào có thể sắc bén đến nỗi chém được cái bàn. Ba người càng không ngờ, Khấu Tuyên Linh luôn trầm mặc ít lời sẽ cười gằn nói: "Có ai giấu diếm thì kéo đến Hậu Sơn."



Đối với ba người kia, Hậu Sơn còn kinh khủng hơn địa ngục, vì vậy không ai dám giấu diếm, chỉ mong hai người hỏi cho xong, đừng nhất thời hưng phấn kéo bọn họ đến bãi đất trống. Ai đi đến đó sẽ chết.



Trần Dương sắp xếp các câu hỏi rồi nói: "Ba người cũng chơi trò chơi của Lý Tuệ?" Lúc hỏi câu này, cậu nhìn chằm chằm vào thầy Lý, vì cậu đã tận mắt chứng kiến hai nam sinh kia chơi rồi.



Thầy Lý gật đầu: "Tôi cũng bị bắt buộc... Người nào "có được" cái thẻ đều phải chơi. Không chơi chắc chắn sẽ bị giết chết."




Độ Sóc có nhắn mấy chữ "Nghiệt nhân ác quả".



Trần Dương nói tiếp: "Nhưng điều tôi không hiểu là làm cách nào Bạch Nhan có năng lực bao vây cả ngọn núi? Tại sao ban ngày không có quỷ hồn trong trường nhưng ban đêm lại có? Cô hồn dã quỷ còn dám cải trang thành âm binh qua đường... Quan Hinh Ngữ nói "vô tri không sợ" là ý gì?"



Khấu Tuyên Linh nói: "Phải chăng cô hồn dã quỷ trong trường không biết đến sự tồn tại của âm binh? Hoặc chúng nghĩ lầm chúng chính là âm binh?"



Khâu Thịnh Mẫn nói: "Không có khả năng. Dù xa xôi hẻo lánh cũng không thể không biết đến sự tồn tại của âm binh."



"Nếu như không chỉ có học sinh trong trường bị nhốt mà bao gồm cả cô hồn dã quỷ... Thậm chí có khả năng chúng đã bị nhốt ở đây rất lâu rồi, lâu đến nỗi chúng quên đi sự tồn tại của âm binh, hoặc là ngay từ đầu chúng cho rằng trường Kim Thủy chính là địa phủ. Nếu đúng như vậy thì có thể hiểu câu "vô tri không sợ" của Quan Hinh Ngữ." Trần Dương đứng dậy đi tới đi lui vài bước: "Tôi phải ngẫm lại, có trận pháp gì có thể nhốt cô hồn dã quỷ giữa núi rừng mà không bị địa phủ phát hiện không?"



Khâu Thịnh Mẫn do dự một lúc rồi nói: "Hai anh muốn đi đến bãi đất trống?"



Sau khi nhìn Khấu Tuyên Linh, cô nói tiếp: "Tôi đi với hai anh. Trường học đầy âm khí nhưng lại không có quỷ khí. Chí ít tôi có thể nhìn thấy quỷ, ít nhiều gì cũng giúp được một tay."



Khâu Thịnh Minh nóng nảy ngăn cản cô: "Chị, chị vốn không có năng lực tự vệ, hay là thôi đi. Nếu như cần người, để em. Em chạy trốn nhanh lắm."



"Nhanh hơn quỷ được sao?" Khấu Tuyên Linh hỏi ngược một câu, Khâu Thịnh Minh phản bác không được, lúc này hắn vô cùng ảo não, bản thân không nên tham tiền như vậy. Khấu Tuyên Linh lại nói tiếp: "Ban ngày đến bãi đất trống sẽ không có việc đâu."



Khâu Thịnh Minh lầm bầm: "Nhưng sẽ trêu chọc mấy thứ kia."



Khâu Thịnh Mẫn lườm em trai, bảo hắn nói ít lại, cũng dặn hắn đi điều tra chủ nhiệm Kim và nam sinh nói dối tối qua. Cô cảm kích Trần Dương tiết lộ mọi chuyện, không để hai chị em cô sợ hãi trong mơ hồ, để báo đáp, hai người đương nhiên nên nỗ lực giúp đỡ điều tra chân tướng. Sau khi điều tra rõ mọi chuyện, bọn họ mới có thể sống sót rời khỏi trường Kim Thủy.



Khấu Tuyên Linh quay đầu hỏi: "Cục trưởng Trần?"



"Đi thôi."



Thế là bốn người chia nhau hành động. Khâu Thịnh Minh đi tìm chủ nhiệm Kim, ba người còn lại thì đi đến bãi đất trống. Vừa mới nhảy xuống khỏi hàng rào, Trần Dương bỗng sởn tóc gáy. Không phải cậu sợ hãi mà là do cơ thể cảnh báo có nguy hiểm.



Bãi đất trống yên lặng như tờ, còn hơi rét lạnh. Xa xa có một dãy nhà trệt, cửa sổ đen ngòm như che giấu vô số thứ gì đó đang quan sát ba người xông vào bãi đất trống.



Khấu Tuyên Linh nói: "Hai người nhìn bùn đất kìa."



Hai người nghe vậy nhìn xuống, kinh ngạc phát hiện bùn đất ẩm ướt dính dính, toàn bộ đất sét vẫn còn bốc mùi hôi thối. Bọn họ đã xem xét nền đất cả trường học và ngọn núi, tuyệt đối không phải là đất sét, phần lớn là đất mùn có thể trồng trọt. Bằng không khu rừng sẽ không xanh um tươi tốt như vậy, nhưng họ cũng có thể hiểu vì sao Hậu Sơn lại là một bãi đất trống rộng lớn, không có lấy một ngọn cỏ.



Trần Dương nói: "Lăng Hạo nói ở đây có chôn thi thể."



Khâu Thịnh Mẫn nghe vậy theo phản xạ lùi ra sau, cô dẫm phải vật gì đó vang lên tiếng "răng rắc". Cô cúi đầu nhìn, là một bộ xương trắng. Khâu Thịnh Mẫn lập tức biến sắc: "Đúng là có chôn thi thể."