Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 4 : Bức họa da người 4

Ngày đăng: 04:14 19/04/20


Hai mắt Hàn Khả trợn ngược trắng dã, gương mặt đầy bụi đen tử khí. Rõ ràng đã bị quỷ nhập.



Cô ả nghe thấy chữ "La Phong Lục Cung" liền lộ vẻ mặt hoảng sợ.



Cái gọi là La Phong Lục Cung chính là cung La Phong Sơn Lục Thiên của quỷ. La Phong Sơn là ngọn núi nổi danh của Đạo giáo, là âm phủ tối cao của Bắc Âm Phong Đô đại đế. La Phong Sơn ngoài có sáu cung, trong có sáu cung, thuộc hạ có quỷ đế năm phương, bảy mươi hai ti, thống lãnh mười tám tầng địa ngục và Thành Hoàng các nơi.



Không phạm tội ác tày trời, đại gian đại ác thì người và lệ quỷ không bị nhốt trong địa ngục La Phong.



Đây là nơi mà lệ quỷ hung dữ còn sợ hơn cả mười tám tầng địa ngục, chỉ cần nhắc đến "La Phong Lục Cung" đã khiến lệ quỷ sợ hãi. Nếu nhắc đến tên húy Bắc Âm đại đế, tiểu quỷ có tâm lý thừa nhận yếu sẽ bị dọa đến hồn phi phách tán.



Hàn Khả cũng bị dọa, trở nên dè dặt hơn nhưng vẫn không tin Trần Dương có năng lực đánh quỷ vào La Phong Lục Cung. Ánh mắt cô ta dời xuống phía dưới, không thấy thẻ bài gỗ thiên sư trên người Trần Dương, càng không có thẻ bài ngọc.



"Anh còn chưa thụ lục?"



Trần Dương lắc đầu: "Tôi không phải là thiên sư."



Hàn Khả hơi sửng sốt, sau đó cười to. Hai mắt trắng dã nhìn chằm chằm Trần Dương, tròng mắt trắng hếu nhìn thật rợn người. Tử khí bắt đầu di chuyển lên trán, một khi tử khí lên đến trán, phỏng chừng hồn phách Hàn Khả sẽ bị chèn ép không còn.



Trần Dương lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, sau đó bỗng đứng dậy, "roẹt" một tiếng, tấm rèm được kéo ra. Ánh nắng mặt trời chiếu vào, Hàn Khả hét một tiếng chói tai, giơ hai bàn tay che mặt tránh ánh nắng.



Trần Dương nhân cơ hội nhảy lên, nắm lấy ngón giữa bàn tay phải của Hàn Khả, cầm bấm móng tay chọc vào ngón giữa của cô, một giọt máu nhanh chóng chảy ra.



Hàn Khả run rẩy cả người, hàm răng cắn chặt, hai mắt trợn ngược, một lúc lâu sau cô mới hết run rẩy nhưng bị ngất luôn.



Lại qua một lúc lâu, Hàn Khả từ từ tỉnh lại, nhìn Trần Dương đứng cạnh mép giường, cô cũng không sợ hãi.



"Lại là thần côn ba tôi mời đến à?"



"Tôi không phải là thần côn."



Hàn Khả cười nhạo một tiếng, ngồi dựa vào thành giường, ánh mắt dại ra nhìn vào khoảng không.



Trần Dương có chút không đành lòng bèn nói: "Cô đừng quá nản lòng, tử khí còn chưa lan đến huyệt Thiên Linh, còn cứu được."



"... Huyệt Thiên Linh?"



"Ấn đường trên trán." Trần Dương chỉ chỉ lên trán cậu rồi nói tiếp: "Người có ba ngọn lửa, đủ dương khí thì ma quỷ không xâm nhập được. Tử khí trên người cô đang lan về phía trước, thổi tắt hai ngọn lửa, còn một ngọn tại ấn đường là huyệt Thiên Linh. Chỉ có hoàn toàn thổi tắt lửa ở ấn đường thì lệ quỷ mới có thể chiếm thân xác của cô, hoàn toàn thay mạng của cô."


Hàn Khả vội vàng gật đầu, cầm chai truyền dịch đặt lại trên giá rồi nằm lại giường gắt gao nắm chặt ngón giữa.



Trần Dương vừa mới ra khỏi cửa liền gặp Mao Tiểu Lỵ nháy mắt với cậu.



"Cô cũng bị quỷ nhập à?"



"Đừng nói bậy." Mao Tiểu Lỵ dán sát vào người Trần Dương, hơi lấy lòng nói: "Anh Trần, anh chính là thiên sư phải không? Có phải anh thụ thẻ bài ngọc không? Giống mấy chân nhân bất lộ tướng."



Thiên sư trên cấp ba không dùng thẻ bài gỗ mà dùng thẻ bài bằng ngọc.



"Không phải."



"Vừa rồi em nghe được hết rồi."



Trần Dương cầm điện thoại giơ lên trước mặt Mao Tiểu Lỵ: "Nhìn thấy không?"



Mao Tiểu Lỵ tập trung nhìn, giao diện trang Baidu hiện lên: Mười cách đuổi quỷ dân gian.



Cô co rút khóe miệng, ảo tưởng tan biến.



Trần Dương bỏ lại Mao Tiểu Lỵ buồn bã ỉu xìu đứng đó mà đi toilet, lúc quay lại thấy cô vẫn còn đứng chờ ở cửa, cậu lên tiếng hỏi: "Hỏi rõ ràng rồi sao?"



Mao Tiểu Lỵ thẳng thắt lưng: "Hỏi xong, không phải cùng một người."



"Đã qua lâu như vậy mà Hàn tiên sinh vẫn còn nhớ rõ à?"



"Đúng là trùng hợp, Hàn tiên sinh nghe con gái trúng tà có liên quan đến ngôi mộ kia bèn gọi điện thoại về quê. Hàn tiên sinh thường quyên tiền cho nơi đó, thế nên khi trưởng thôn nghe có chuyện không hay, lập tức nói hết sự tình của người vừa mất cho Hàn tiên sinh biết, còn gửi một tấm ảnh đến. Em chuyển ảnh lên di động, anh nhìn xem."



Trần Dương nhìn qua, cô gái trên tấm ảnh rất xinh đẹp, nhưng lại không có điểm nào có thể khiến người khác kinh diễm. Ít nhất kém với bức tranh trong phòng ngủ kia.



"Anh Trần, vừa rồi Hàn tiên sinh hỏi em cô gái mặc sườn xám trong bức tranh là ai. Tranh treo trong phòng ngủ con gái mà ông ta không biết. Anh nói xem có đáng trách không?"



"Quay lại hỏi Hàn Khả."



Cậu nói xong liền xoay người đi vào phòng ngủ, sau đó lấy di động cho Hàn Khả xem, nhưng cô lại không biết.



"Tôi có nhìn thấy hình trên bia mộ, nhưng không phải hình này..." Hàn Khả đột nhiên ngưng bặt, quay đầu nhìn bức tranh mỹ nhân treo trên tường, vẻ mặt đầy hoảng sợ: "Tôi nhớ ra rồi, lúc ấy người tôi nhìn thấy, là cô ta!"