Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 52 : Chơi đến chết 8

Ngày đăng: 04:14 19/04/20


Căn phòng trở nên yên tĩnh, một lúc lâu sau, cánh cửa bỗng bật mở. Trần Dương quay đầu nhìn, trông thấy một thiếu nữ đứng ở cửa nắm tay nắm cửa, trên cổ tay có cột sợi dây đỏ. Thiếu nữ mang giày đi thẳng vào phòng hô lớn: "Ba! Mẹ! Con đói rồi!"



Mạnh Khê lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái, cô lại hồn nhiên không phát hiện, đến khi chạm vào tầm mắt của Mạnh Khê, cô tức giận cầm cái ly ném thẳng vào hắn. Vừa khéo cái ly trúng ngay vết thương vừa nãy trên mặt hắn, máu lại chảy xối xả. Cô tức giận mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn?! Tao ghét ánh mắt của mày, ghét cái mặt của mày, không được phép ngẩng đầu."



Cô nói xong mở tủ lạnh lấy sữa bò uống, toàn bộ quá trình đều xem nhẹ Trần Dương và Khấu Tuyên Linh. Uống sữa xong cô lại hô lớn: "Ba! Mẹ! Con về rồi nè!"



Cô cởi giày, cầm điều khiển mở ti vi xem một tiết mục cũ, thỉnh thoảng phá lên cười. Mạnh Khê dời tầm mắt, rút khăn tay lau mặt, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Em gái tôi, Mạnh Dao."



"Ai là em mày?!" Mạnh Dao đột ngột hét lên, cầm điều khiển trong tay ném qua. Mạnh Khê né tránh, hành động này kích thích Mạnh Dao, khiến cô đột nhiên phát cuồng mà la hét chói tai: "Cút ra ngoài! Cút!"



Mạnh Khê rời khỏi phòng khách, Khấu Tuyên Linh và Trần Dương cũng bị đuổi ra. Cánh cửa phía sau đóng rầm một cái, Mạnh Khê nhún nhún vai: "Nó ghét tôi, nhưng chả sao cả." Hắn nở nụ cười sảng khoái: "Tôi cũng ghét nó, tôi vốn có thể vứt nó đi. Thế nhưng bỏ nó đi thì cả nhà không thể đoàn tụ. Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể kiềm nén tâm trạng mà mang nó về."



"Cậu không giết cô ta?"



"Tại sao phải giết nó?" Mạnh Khê nở nụ cười quỷ dị: "Giết nó thì ba mẹ sẽ đau lòng. Giết nó rồi, nó làm sao có thể cảm nhận được nỗi khổ khi không có ba mẹ nữa."



Trần Dương không hỏi tình cảnh nhà Mạnh Khê nữa, cả nhà này đều không bình thường. Cậu hỏi sang chuyện khác: "Em gái cậu đang đeo sợi dây đỏ của tôi à? Cậu đưa cho cô ta."



"Dây đỏ không phải là pháp khí của anh, chẳng khác gì vật vô dụng. An Nhạc Thần vứt đi, Mạnh Dao nhặt lấy coi như vòng đeo tay. Từ khi ba mẹ tôi biến thành rối người, không ai mua đồ trang sức cho nó, sa sút đến nỗi một sợi dây bình thường cũng phải nhặt lên đeo." Mạnh Khê khoái chí nói.



"Dưới hồ có thứ gì?"
Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, viện điều dưỡng vốn đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng cười đùa và tiếng rên rỉ hỗn loạn, còn có cả tiếng đập cửa. Trần Dương đi đến cửa nhìn xem, trông thấy đối diện có một nhóm oan hồn như bộ xương khô, mặc quần áo bệnh nhân đang thăm dò gõ từng cánh cửa, phát hiện có người, chúng dùng đủ cách đập cửa, sau đó phá tung cửa kéo bác sĩ mặc áo blouse trắng ra ngoài, tranh nhau mà xé tứ chi.



Sau khi xé xác bác sĩ, chúng vứt từng mảnh thi thể khắp nơi, cười hì hì quỷ dị rồi lại tiếp tục vây quanh cánh cửa kế bên, lặp lại hành động y hệt vừa rồi. Trần Dương lùi ra sau một bước, đang định đóng cửa thì chạm vào tầm mắt của oan hồn phía đối diện. Oan hồn kia nhìn chằm chằm qua bên này khiến cả đám oan hồn chú ý. Bọn chúng đồng loạt yên lặng, tất cả đều nhìn về phía Trần Dương. Ngay một giây sau, chúng đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.



Trần Dương đóng sập cửa lại, tiếng đập cửa ầm ầm lập tức vang lên. Đám oan hồn bên ngoài điên cuồng phá cửa, coi hai người thành bác sĩ. Khấu Tuyên Linh lấy một lá bùa Ngũ Lôi dán lên cửa, phía ngoài nổ mạnh một tiếng, một phút sau, bùa Ngũ Lôi không lửa tự cháy, oan hồn bên ngoài lại đập cửa lần nữa. Cánh cửa ầm ầm chấn động, e là không chống đỡ được bao lâu



Khấu Tuyên Linh kinh ngạc: "Ngay cả bùa Ngũ Lôi cũng không hiệu nghiệm."



"Nơi này không phân biệt được chính tà, người quỷ cùng ngụ, Phật - Đạo kết hợp, sợ là pháp khí bình thường của Đạo gia khó mà đối phó được." Trần Dương nhìn khắp phòng: "Phòng nào không có nhãn dán sẽ bị chúng xông vào, chúng ta cần rời khỏi nơi này. Oan hồn quá đông, sau khi dính máu oán khí càng nặng. Ban ngày lặp đi lặp lại một màn đau đớn trước khi chết, buổi tối biến thành lệ quỷ tàn sát bác sĩ. Cứ tuần hoàn liên tục như vậy, dù là địa phược linh bình thường cũng sẽ biến thành ác quỷ."



Trần Dương đi đến cửa sổ kéo rèm nhìn ra ngoài: "Kiền kỳ tử."



Phòng của Diệp Du Du hướng ra hồ nước, mở cửa sổ là thấy được cảnh vật ngoài đó. Lúc này, dưới ánh trăng mờ mờ ảm đạm, hồ nước đen bỗng cuồn cuộn sóng, từ trong hồ xuất hiện từng cái đầu khô đét đen thùi. Chúng bò lên bờ, cả người khô quắt như chỉ còn da được sấy khô, hai mắt là hai hốc trống rỗng đen ngòm nhìn thẳng vào Trần Dương.



Cậu cau mày nhìn kỹ, phát hiện kiền kỷ tử không phải nhìn cậu mà là nhìn cả viện điều dưỡng. Tầng tầng lớp lớp kiền kỷ tử bò lên bờ, dày đặc đi về phía viện điều dưỡng. Nhưng khi chúng chạm đến cửa thì bỗng kim quang xuất hiện, chúng lập tức hóa thành nước thải, mùi thối gay mũi lan tỏa khắp nơi.



Khấu Tuyên Linh nói: "Kim quang dần dần yếu đi, không chống đỡ được lâu."



"Tôi thỉnh Chu Khất đến, để hắn báo tình hình cho Phong Đô."