Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 57 : Thang máy dữ 4

Ngày đăng: 04:14 19/04/20


"Đây là khu nhà cao cấp, có loại hai phòng ngủ một phòng khách và ba phòng ngủ một phòng khách. Gần đây có hai ga tàu điện ngầm, xung quanh là các khu thương mại. Tiền thuê một tháng là một vạn." Ông chủ dương dương đắc ý khoe khoang: "Thế nên đa số người sống ở đây đều là thành phần trí thức cao cấp, hoặc là nhân tài quản lý."



Trần Dương quay đầu lại: "Tôi nhớ tiền lương thành phần trí thức cao cấp chỉ khoảng hai vạn, một tháng thuê nhà hết một vạn, vậy không phải có bao nhiêu tiền lương trả tiền nhà hết rồi sao?"



Ông chủ hơi lúng túng: "Có vài người cùng thuê, căn hộ có hai ba phòng mà. Chia nhau thì hàng tháng khoảng bốn năm ngàn. Ở thủ đô thì giá tiền này cũng ok rồi."



Trần Dương cười cười, bấm nút thang máy: "Người vừa bị oán linh thang máy tấn công cũng là thành phần trí thức à?"



"Đương nhiên."



"Cô ta ở một mình?"



"Thỉnh thoảng."



Trần Dương không hiểu nhìn ông chủ, vừa lúc thang máy mở cửa, cậu ấn giữ nút cho đối phương vào trước. Hắn do dự nhìn cậu nói: "Cậu vào trước đi."



Đối phương nghi ngờ trình độ của Trần Dương, lo lắng bản thân vào trước, thang máy bỗng đóng lại, vậy không phải hắn bị nhốt một mình sao? Thế nên hắn bảo Trần Dương vào trước, cậu không thể làm gì khác hơn bèn đi vào rồi nói: "Oán linh ở thang máy khác mà, sao anh còn sợ?" Thang máy có oán linh tấn công người đã bị niêm phong, tạm thời không cho cư dân sử dụng.



Hắn trả lời: "Phòng ngừa lỡ như, lỡ oán linh chạy qua đây hại tôi thì sao?"



"Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa."



Hắn khinh thường hừ cười: "Mấy câu này lừa người khác còn được chứ không lừa được tôi đâu. Kẻ xấu muốn hại người chẳng lẽ còn tìm đối tượng à? Quỷ là do người chết hóa thành mà, muốn hại người cũng sẽ không chọn đối tượng."



Trần Dương nói: "Anh hiểu rất rõ đó." Cậu thật sự không ngờ ông chủ tòa nhà nhìn như bình thường lại hiểu lý lẽ như vậy, cậu nói tiếp: "Những tên hại người không có lý do đều có tâm lý biến thái vặn vẹo, nhưng chúng chỉ là thiểu số thôi. Đa số những trường hợp hại nhau đều có quan hệ nhân quả, ma quỷ cũng vậy, chúng cũng có quan hệ nhân quả, đương nhiên cũng không loại trừ số ít hại người không có nguyên nhân."



Ông chủ nghe Trần Dương nói vậy, ấn tượng về cậu tốt hơn rất nhiều. Hắn trông Trần Dương có vẻ trẻ tuổi nên coi thường, hiện giờ xem ra là tuổi trẻ tài cao. Hắn cũng từng nghe nói trong giới thiên sư không nhìn kinh nghiệm, xuất thân hay tuổi tác mà càng coi trọng thiên phú. Thái độ của hắn dịu đi, không còn tùy tiện và có lệ như trước mà nói rõ ràng mọi chuyện: "Đúng là tiền thuê một tháng của tòa nhà này khá cao, thành phần trí thức muốn thuê cũng khó khăn. Thế nên bọn họ thường cùng thuê chung với nhau hoặc là tình nhân cùng chi trả. Còn có một trường hợp nữa, là tình nhân không thể công khai, ví dụ như cô gái vừa bị tấn công kia."



Trần Dương hỏi: "Nói vậy là sao?" Cửa thang máy mở ra, cậu để hắn đi trước rồi mới bước ra. Đây là tầng 11, mỗi tầng có năm căn hộ.



Hắn trả lời: "Không có tiền mua nhà cũng không thuê nổi, chi tiêu lại nhiều, tất cả đã có tình nhân lo. Cô gái vừa bị tấn công kia tìm một người tình. Người kia trả tiền thuê nhà cho cô ta, thỉnh thoảng đến đây ở vài ngày."



Ý đây là đi làm bồ nhí.



"Thì ra là vậy."



Hai người vừa đi vừa nói chuyện, một phụ nữ đi ngang qua hai người, lấy thẻ từ trong túi ra quẹt mở cửa nhà. Cửa vừa mở ra thì bỗng có một cô bé từ trong nhà nhào ra hô to: "Mẹ về!"



Người phụ nữ mỉm cười ôm lấy cô bé, đang định đóng cửa thì thấy ông chủ tòa nhà bèn buông con gái ra, mỉm cười chào hỏi vài câu. Hắn cũng khom người trò chuyện với cô bé, bé gái nhút nhát trốn ra sau lưng nắm chặt váy mẹ.



Cô bé chớp mắt mấy cái, vẻ mặt nghi hoặc. Người mẹ trẻ cầm chốt cửa vừa cười vừa chào tạm biệt hai người, cô đang định đóng cửa thì chợt cô bé thắc mắc lên tiếng: "Mẹ, người đi theo sau lưng mẹ vào nhà là ai vậy?"
Trần Dương cười cười: "Không có gì. Tôi nghe nói trước kia có một cô gái bị ngã thang máy từ tầng 11, chết rồi, có đúng không?"



"Đúng." Ông chủ tòa nhà không giấu diếm, dù sao cậu là thiên sư, hẳn là đã điều tra được không ít chuyện. Đặc biệt cậu không phải là khách hàng, vì vậy hắn nói hết ra: "Nói đến chuyện này, rất tà môn. Hôm đó là đêm khuya, mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy có người chết. Sau đó kiểm tra camera an ninh thì phát hiện nạn nhân về nhà khoảng 1 giờ sáng, thang máy dừng ở tầng 11. Cô ta cúi đầu bước tới, bước ra khoảng... thế này rồi đột nhiên đứng yên không nhúc nhích."



Ông chủ tòa nhà giơ tay ra dấu, khoảng cách chừng 20 đến 30 cm. Hắn nói tiếp: "Cô ấy cũng không phải là đứng yên bất động, mà là toàn thân đang vùng vẫy, nhưng không thể tiến lên phía trước hay là lùi về phía sau, rất quỷ dị. Sau đó cô ấy nâng tay lên như với về phía trước, giống như phía trước có một cái cửa vậy, cô ấy dùng sức với cửa sắt như muốn thoát hay giữ lấy mạng sống. Rồi từ từ cô ấy không với nữa mà suy yếu dần dần. Rạng sáng, cửa an toàn của thang máy mở ra, lúc này cô gái kia vẫn còn sống nhưng dường như không thể khống chế được bản thân, cả người ngã ra sau, trực tiếp rơi xuống nóc thang máy đang ở tầng bốn. Thịt nát xương tan, một chân còn gẫy gập ra sau lưng"



Hắn nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng thần bí nói: "Tôi đoán là trúng tà, cậu xem, nửa đêm vô duyên vô cớ đột nhiên đứng ở đây, nhích tới nhích lui không đi. Sau đó cửa an toàn đột nhiên mở ra. Thang máy còn đang ở tầng bốn, cửa an toàn sao lại mở được. Cảnh sát đến điều tra nghi ngờ là phải chăng có người nào động tay động chân. Thế nhưng còn hành động kỳ quái của cô gái trước khi chết, tại sao không thể chạy thoát được, cứ đứng một chỗ vậy là sao? Cảnh sát không thể lý giải được mà xếp vào án kiện quỷ dị. Có phải cô ta ra ngoài trêu chọc phải thứ gì đó rồi bị hại thân?"



"Tôi biết rồi." Trần Dương nói xong gửi tin nhắn cho Trương Cầu Đạo, bảo hắn một giờ tối nay đi đến bệnh viện, cũng nhắn số phòng của nạn nhân cho hắn. Xong xuôi cậu cất điện thoại vào túi rồi nói: "Nếu là hơn một giờ gặp chuyện, vậy tối nay đến một giờ sáng chúng ta vào thang máy xem."



"Hả? Phải vào thang máy? Cái, cái thang máy đó?"



"Cái thang máy có chuyện kia." Bỗng cậu chợt nhớ đến điều gì đó: "Anh có nghe đến chuyện hồn ma thang máy không?"



"Có nghe." Ông chủ tòa nhà vốn đang rối rắm suy nghĩ xem buổi tối có nên theo Trần Dương đi vào thang máy không, nghe vậy hắn không yên lòng trả lời: "Cách tòa nhà này không xa có một chung cư kiểu cũ, cơ sở thiết bị không được tốt lắm, có điều trước kia có thể gọi là khá xa hoa vượt mức quy định. Chung cư đó dùng thang máy riêng chạy thẳng lên nhà. Sau đó có một cô gái không biết thế nào mà bấm sai số tầng, còn bước ra ngoài. Trùng hợp chủ nhà đó có lắp thêm cửa chống trộm, thế là cô gái bị kẹt ở khoảng trống cỡ 30 cm. Ngay cả xoay mình còn khó khăn, lại không với tới nút thang máy, thế là bị chết đói."



"Chung cư xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, mọi người bắt đầu nghĩ phải chăng thang máy riêng có quá nhiều bất tiện. Hơn nữa đã có người chết như vậy, còn chết rất đáng sợ, không ít người dọn đi, dù sao những người sống ở đó đều là những người có tiền. Sau khi sự cố phát sinh, không hiểu vì sao lại có một cô gái đang yên đang lành mà chết ở giữa hai cánh cửa, lúc chết còn thảm như vậy. Cùng một kiểu thang máy lại phát sinh hai vụ án mạng, mọi người đều nói ở đó có quỷ, cư dân ở đó bèn dọn đi, không ai đến thuê phòng nữa. Lâu ngày nó bị bỏ hoang, nghe nói có chính sách đập bỏ để xây dựng công trình khác."



Hắn đang nói bỗng kịp phản ứng, không hiểu sao cảm thấy kinh hãi: "Tôi đang nghĩ tại sao trước khi chết cô gái kia có hành động quỷ dị như vậy, rõ ràng tay chân có thể cử động mà lại không thể đi tới phía trước, chỉ lui về phía sau, ngay cả xoay người cũng khó khăn, chẳng phải giống như hồn ma thang máy kia sao? Không lẽ cô gái đó chọc phải quỷ rồi?"



Trần Dương lên tiếng: "Có lẽ vậy. Ác linh dùng cách chết của bản thân hại chết người, còn gọi là tìm thế thân. Bị người hại chết cũng thành ác linh, không thể đầu thai, trừ phi tìm được thế thân hoặc được siêu độ. Anh xác định đêm nay cùng vào thang máy bắt quỷ với tôi, không sợ bị thành thế thân à?"



Hắn do dự nói: "Đại sư, cậu sẽ bảo vệ tôi chứ?"



"Đương nhiên."



"Sẽ bảo đảm sự an toàn của tôi chứ?"



Trần Dương cười ôn hòa: "Tất nhiên rồi. Có điều phải tăng thù lao."



"Chuyện này còn phải tăng giá à, không phải trừ tà diệt ma là công việc của cậu sao?"



Trần Dương gật đầu nói: "Đúng là công việc của tôi, nhưng có người muốn đi theo xem trò vui, còn phải bảo đảm sự an toàn cho người ta, rất tốn tinh lực của tôi, thế nên tôi phải tăng giá. Dù sao chúng ta đều là người buôn bán nhỏ, cũng là kiếm thêm thu nhập thôi."



Một đơn hàng hai sao mấy triệu còn gọi là buôn bán nhỏ? Ông chủ bày tỏ hắn cũng chỉ muốn buôn bán nhỏ thế này.



"Được rồi, thêm thì thêm, dù sao cơ hội khó có được."



Có thể đến gần quan sát lệ quỷ ác linh, cũng có chủ đề để nói chuyện, đủ để hắn khoe khoang suốt hai năm.